Thơ dự thi của Nguyễn Thánh Ngã

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Chiều bên tháp Bánh Ít

Chiều bên tháp Bánh Ít
Thấy lòng mình nhiều hơn
Đỉnh buồn tan trong gió
Tình người đã Quy Nhơn!

Một mình qua Tháp Cổng
Tâm cúi xuống vòm trời
Vọng công trình kiến trúc
Người xưa tạc thành lời

Bước qua Tháp Bia cổ
Mềm mại nét kỷ hà
Những quả bầu đựng nước
Đựng cả dòng thi ca

Đường vào đền thờ chính
Thần Shiva uy nghiêm
Kìa con trai Thần Gió
Vừa bay qua mái diềm

Cuối cùng là Tháp Hỏa
Đẹp như chiếc eo thon
Yên ngựa ngàn năm đứng
Chuyện người xưa mất còn…

 

Uống rượu Bàu Đá ở Lâm Hà (*)

Em múc nước sông Côn
Sủi tăm rượu Bàu Đá
Mời anh giữa cái lạnh Lâm Hà

Nghe ấm lòng
Những chiều xa Bình Định
Đưa em qua Thị Nại gió tê người

Rượu Bàu Đá
Vắt lòng sỏi đá mài gươm
Cạn một ly cháy đôi bờ nhan sắc
Cạn hai ly hẹn trống trận Quang Trung
Cạn ba ly ngâm đôi dòng tao nhã

Thuở Yến Lan
Thuyền đậu bến My Lăng
Chở vần tứ tuyệt
Em ở Hoài Nhơn
Vẫn An Nhơn – An Lão
Vẫn giọt rượu tình đo phẩm hạnh Tây Sơn

Anh ở Lâm Hà
Uống Bàu Đá làm thơ
Nghiêng bên nào cũng nhớ Tuồng Đào Tấn

Và nhớ em
Dáng nhỏ Huyền Trân…

NGUYỄN THÁNH NGÃ

(*) Lâm Hà – một huyện của tỉnh Lâm Đồng.

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non