Mùa đông của tôi

(VNBĐ – Văn trẻ).

Bay qua chiều vắng
Người là nắng mùa đông
Là góc phố là mái ngói là những chiếc lá biết tạm biệt lá cành cành lá
Hãy rơi như ta chẳng có gì níu giữ
Lấp đầy những con phố
Một cánh chim có thể làm đầy trí nhớ
Một gương mặt có thể làm đầy lên tôi như mùa đông em mặc áo đỏ ngang qua
Một khoảng trống hoang vắng và những chiếc lá
Mùa đông của tôi và em dưới những ô cửa xanh dưới những hình bóng

Buổi chiều và cánh chim bay…

Ôi mùa đông có thể bỏ tôi đi đâu
Trong lòng em không chút gì trống trải
Những tiếng nói sau vườn như tiếng lá
Ai nghe bước em qua
Con chó, khoảnh sân và lũ trẻ

Chúng cười nói với tất thảy và mùa đông ngập lên những tiếng yêu thương

Không em đâu là gì xa lạ
Mùa đông trong ô cửa để trống vẫn còn chút nắng sót
Mùa đông trong tiếng chổi quét lá rơi những chiếc lá nhiều màu
Em bình yên bên bà may áo

Em như mùa đông bé nhỏ mà tôi muốn nắm giữ

Em có thể nhỏ mãi được không?
Không như là trẻ con
Không như là người lớn
Em như là ngày rộng phủ lên đời thênh thang thứ ánh sáng chạy len qua những chiếc ghế vắng
Em như những ô cửa cứ thích khép mở như đợi chờ
Như bóng đèn vàng
Bên ngoài trời lạnh

Trong lòng đông sang.

MẪU ĐƠN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non