Thương đất nước oằn mình trong mưa bão

(VNBĐ – Thơ).

Thương đất nước oằn mình trong mưa bão
Nước trăm sông dâng lũ lụt ngút trời
Bao thôn bản vùi mình trong lũ quét
Cảnh tan hoang sông núi phải ngậm ngùi

Lũ Bắc Kạn, lũ Lào Cai, Yên Bái
Lũ Bắc Giang, lũ Đình Cả, Thái Nguyên
Lũ sông Hồng, lũ sông Cầu cuộn đỏ
Lũ Lô, Thao, lũ sầm sập trăm miền

Thương đất nước – dáng con thuyền độc mộc
Phải chống chèo qua bão lũ, thiên tai
Phải tần tảo lá lành đùm lá rách
Giấu vào trong nước mắt, tiếng thở dài

Thương đất nước gồng mình trong mưa bão
Bao người con sống chết với quê hương
Đội mưa gió, dầm mình đi cứu nạn
Dẫu hy sinh như ở giữa chiến trường

Cả một thôn bị lũ bùn vùi lấp
Đất thương đau dậy tiếng khóc oan hồn
Còn sót lại với cái tên làng Nủ
Nỗi xót xa đau đớn đến tận cùng

Đêm mưa lớn, mẹ chong đèn thao thức
Lũ cuốn trôi ngập xóa những cánh đồng
Con tự hỏi, ngọn đèn kia tự hỏi:
Trong hồn người còn thao thức nào không?

Đêm đất lở vùi chôn bao đứa trẻ
Miền đau thương thảm họa lại chất chồng
Đêm tự hỏi và đất kia tự vấn:
Trong hồn người còn đau đớn nào không?

NGUYỄN VIỆT CHIẾN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tường thành mặt trời

Tôi siết tay Xuyến, chạy giữa biển, trong khi nghĩ về căn phòng có mùi nhang khói thấm vào ga giường. Cái sân sáng như sân khấu. Má ở đó, cha ở đó, Lam và mọi người ở đó. Chỉ có tôi là khán giả…

Chiều về trên bến sông quê…

Có những chiều ngồi lặng im cùng sông, chỉ để nhớ về một thời đã qua. Để thấy sông mênh mông mà đời mình thì nhỏ bé. Bến sông tuổi thơ vẫn lặng lẽ bồi đắp phù sa…

Màn chống muỗi

Trước nhà anh có một cái hồ. Rất nhiều muỗi. Đêm tân hôn, anh cùng vợ mắc màn. Họ thả đom đóm vào bên trong. Những đốm sáng xanh mỏng manh bay chập chờn…

Lắng nghe xuân về

Nắng nhảy lò cò trên lá
Lao xao gió chơi trốn tìm
Sóc nâu ngỡ ai rượt đuổi
Giật mình rơi biếc tiếng chim.