Tổ quốc tôi

(VNBĐ – Thơ). 

Từng con chữ xếp lên trang giấy
Như xếp cánh chim mùa lúa chín trên đôi tay của cha
Nghĩ rằng nơi con sông tưới giấc mơ ruộng rạ
Cũng là nơi làng mạc trăn trở ngọn gió tháng Chạp
Trên miền đất nhiều mây bay,
muôn đời cát ùa sóng vỗ trong tình yêu biển
Nơi người lính ghi chép thông điệp
từ đảo về đất liền những cột mốc chủ quyền vẫn ngày đêm canh giữ linh hồn nước Việt,
Bình yên cho mỗi con thuyền cập bến.

Một chiều nắng chiếu lên làng chài
Mùi nước mắm thơm thảo
tiếng cười giòn tan mắt môi lũ trẻ nô đùa cùng trái bóng
Người mẹ ngồi nhìn lũ mòng biển đậu trên đá,
bọt nước tung tẩy tuổi hoa niên.

Em tựa đầu vào ngực tôi
và tôi nghe trong mười ngón tay em
bồng ẵm giấc mơ con cái trên từng hạt lúa vàng ươm
vị gió Nồm đẩy chiếc thuyền tình yêu huyền sử
Trong tiềm thức Cổ Loa
Mũi tên đồng ba cạnh nhắc nhớ
sông Thái Bình một thuở văn minh Âu Lạc.

Về cùng ngọn lửa tháng Chạp
trong tiếng trống ghi – năng
và tiếng kèn saranai,
thắp lại ngọn nguồn xứ sở Chà Bàn
dọc dài đồi núi mộng chim thần Garuda duyên hải miền Trung
Mùa xuân sẽ về trên đôi vai người lính
những dòng tự sự ghi từ vòm trời mênh mông đêm trắng
Khi nghĩ về mùa xuân trên đảo Hoàng Sa & Trường Sa
Con chim én mang trong mình
tiếng hót sức sống của cột kèo nghĩa tình trên ba miền Tổ quốc
Là hình ảnh gợi lên sự toàn vẹn một khối
sông núi linh thiêng nghìn đời lưu dấu biên cương…

Đất liền, đất liền, nối tiếp những đồng bằng vùng châu thổ sông Hồng,
đục ngầu phù sa chín cửa sông Cửu Long
mang về trong trái tim âm thanh
sân khấu tuồng, chèo, cải lương,
những câu chuyện giữ đất,
những đền tháp mang hồn lưu dân mở mang bờ cõi,
vẫn còn truyền đời trong từng dáng đi, giọng nói,
trong vết tích đá sỏi, nương rẫy,
bàn chân Giao Chỉ in trên tấm bản đồ nghìn năm văn hiến…

TRẦN QUỐC TOÀN

(Văn nghệ Bình Định số 95 tháng 3.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lê Bá Duy

Tháng Mười mưa trắng núi Tình
biết phương ấy mẹ một mình dưới mưa
buồn theo cơn bão cuối mùa
phận người mỏng mảnh hơn thua được gì

Thơ dự thi của Duyên An

Về ngồi dưới cây một chiều xanh ướt vai
trăm năm chảy trong thớ vỏ
thơm hoa đại trắng
uống dạt dào mạch nước Côn giang. 

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…