Khúc hát rừng dừa

(VNBĐ – Thơ).

Tôi yêu dáng đứng cây dừa
Hiên ngang mọc thẳng, bốn mùa ngát bông
Một đời hồn mãi trắng trong
Ngọt thơm giấu tận đáy lòng thẳm sâu

Lá xanh xanh thắm một màu
Bao đời trong gió hát câu tâm tình
Mỗi ngày soi ánh bình minh
Dừa như dáng đứng quê mình, mẹ ơi!
Dừa xanh đời nối theo đời
Lá nghiêng tán mát che người hành quân
Trưa nào mắt mẹ rưng rưng
Nâng niu quả ngọt tủi, mừng trao tay

À ơi… bé ngủ cho say
Võng dừa ru giấc mơ bay cao vời
Phải rằng từ thuở trong nôi
Đã nghe khúc hát cuộc đời dừa xanh

Quả cho dầu, lá làm tranh
Thản nhiên cây đứng chẳng giành công lao
Từng qua đạn xới bom đào
Dừa xanh đầu vẫn ngẩng cao như người.

LỆ THU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Nguyễn Tấn On

Nhiều khi núi đứng lặng thinh
Một chiếc lá rớt – giật mình – nhớ quê
Rưng rưng lỗi hẹn cuộc về
Thương từng vạt cỏ, bờ đê sông gầy.

Hồn đá

Đá nối tiếp đá. Đá bạt ngàn đá. Đá tựa vào nhau. Bà Ngàn đi giữa những đồng đội của anh Toàn. Tay bà nắm chặt gói đá anh Toàn gửi về. Lòng bà đau đáu…

Thơ dự thi của Ngô Văn Cư

Có bàn chân trần kể chuyện trăm năm
Ngọn đèn dầu soi vào trầm tích
Gương mặt người hồng lên màu đất
Tạc vào bóng đêm