Côn Đảo

(VNBĐ – Thơ). 

Côn Đảo
Núi vượt lên từ biển
Mùa hè trên tấm toan xanh
Hoa điệp vàng thả những ngôi sao không lặn
Mỗi ngôi sao thắp lên một linh hồn!

Côn Đảo
Nghe trong sóng
Ngân lên tiếng hát xà lim
Từ Hàng Dương
Từ chuồng cọp
Mỗi bước rung lên một nốt trầm

Côn Đảo
Trời trên đầu chói xanh
Đất dưới chân nhói buốt
Trắng là xương, nâu là thịt
Các anh chị nằm kê núi cao lên
Mỗi ngọn núi mang hình một trái tim!

Côn Đảo
Tóc thề ngang vai
Xanh trong nắng sớm
Lối chị Sáu ra trường bắn hôm nào
Xôn xao cúc dại tím
Mỗi bông nhỏ nhìn ta như những mắt người!

Côn Đảo
Mỗi người hóa một nén hương chờ lửa đến.

LÊ THÀNH NGHỊ

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Màu đen huyền bí

Cậu chủ một lần nữa bước ra ngoài, để lại bức tranh và những cây bút màu ở lại. Bọn bút màu lại nhảy hết ra khỏi hộp, tò mò nhìn ngắm bức tranh…

Tiếng nhạc mưa

Đêm nay mưa chơi nhạc
Gõ nhịp lên mái nhà
Gọi tất cả lá hoa
Cùng reo cười nhảy múa

Ông Thần Nông gặt lúa

Muôn vì sao lấp lánh
Như những hạt thóc vàng
Cánh đồng trời thênh thang
Đang bắt đầu chín rộ

Duyên nợ trùng sinh

Lê Văn Hưng lại nhớ Ngọc Bích. Bao nhiêu năm tháng trôi qua nhưng bóng dáng người xưa vẫn da diết không thôi. Ánh mắt tuyệt vọng sầu thảm của nàng phút biệt ly luôn vò xé tâm can…