Côn Đảo

(VNBĐ – Thơ). 

Côn Đảo
Núi vượt lên từ biển
Mùa hè trên tấm toan xanh
Hoa điệp vàng thả những ngôi sao không lặn
Mỗi ngôi sao thắp lên một linh hồn!

Côn Đảo
Nghe trong sóng
Ngân lên tiếng hát xà lim
Từ Hàng Dương
Từ chuồng cọp
Mỗi bước rung lên một nốt trầm

Côn Đảo
Trời trên đầu chói xanh
Đất dưới chân nhói buốt
Trắng là xương, nâu là thịt
Các anh chị nằm kê núi cao lên
Mỗi ngọn núi mang hình một trái tim!

Côn Đảo
Tóc thề ngang vai
Xanh trong nắng sớm
Lối chị Sáu ra trường bắn hôm nào
Xôn xao cúc dại tím
Mỗi bông nhỏ nhìn ta như những mắt người!

Côn Đảo
Mỗi người hóa một nén hương chờ lửa đến.

LÊ THÀNH NGHỊ

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người dõi theo bên cửa sổ

Bất thình lình nàng quyết định một chuyện. Mẹ anh ta đang ở đó. Nàng sẽ đi qua nhà họ cách đó chỉ một tòa nhà. Nàng sẽ đối mặt với anh ta…

Những người vợ của vua Chiêm Thành

Kinh đô Phật Thệ, nước Chiêm Thành vào một đêm mưa gió giữa năm 1043. Cơn mưa rào xối xả trút nước lên những đền tháp bằng gạch đỏ, uy nghi, sừng sững. Trời tối đen như mực…

Chiếc túi rắc rối

Wally ra bờ sông chần chừ lội qua bên kia dòng nước. Những ngày ở xóm Cầu Vồng chú cảm thấy mình là một phần nơi đây. Chú không nỡ rời đi…

Ve & Còng

Nối bước cành phượng kia
Dìu Ve Con lên hát
Ngọn biển chồm vô cát
Bế bạn Còng ra khơi…