Lỡ hẹn

(VNBĐ – Thơ).

Em hẹn Tết Tây rồi Tết ta
Về thăm ba mẹ ở quê và…
Chẳng phải ruột rà không gia bối
Sao lòng nhấp nhỏm đợi người xa?

Bão rần rật lên cơn số 9
Mưa gió tháng Mười rủn bước chân
Rồi cũng qua dẫu tháng ngày đi chậm
Cái hẹn “về thăm” đã đến gần.

Mười, chín, tám, bảy… Ba, hai, một
Ngẩn ngơ rơi tờ lịch cuối cùng
Sao xuân không về như đã hẹn
Mai đào nở muộn cũng bằng không…

Vẫn biết sau Giao thừa – năm mới
Con đường có khúc thẳng khúc cong
Gió đông đã thổi ngoài hiên vắng
Ai tắt giùm ta trận bão lòng?

NGUYỄN NGỌC HƯNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Duyên An

Về ngồi dưới cây một chiều xanh ướt vai
trăm năm chảy trong thớ vỏ
thơm hoa đại trắng
uống dạt dào mạch nước Côn giang. 

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…