Mắt sông

(VNBĐ – Thơ).

Em ngang qua rừng tre trúc
Tôi nghe mây thơm rợp trời
Khoảng xanh áo mờ hương gió
Từ trăm năm người về chơi

Tôi bỏ buông đôi mắt kính
Ngỡ đi trong tranh lụa mềm
Về chạm vết môi vĩnh cửu
Vai ai thơm đẫm dấu son

Tôi về nghe nghìn năm đợi
Xôn xao những đóa mây hồng
Rơi xuống mùa thu thật khẽ
Nụ cười trong như mắt sông

Có những hẹn hò rất lạ
Về in dấu trên bàn tay
Nghe em trong từng mộng mị
Gọi nhau mùa vàng lá bay.

HUỲNH THỊ QUỲNH NGA

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Giọt lệ nàng An Nhiên

An Nhiên là tiểu thư trong một hào môn dưới triều Chúa Nguyễn Phúc Thuần. Nàng giỏi cầm, kì, thi, họa, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn…

Làng dừa bên bờ sóng

Làng tôi nhìn về hướng biển Đông xanh thẳm. Làng như con thuyền bập bềnh bên triền sóng, là lá chắn cho dãy phố sầm uất của thôn Tân Thành, Tam Quan, Hoài Nhơn xưa…

Khúc hát dòng Lại giang

Vắt mình qua dải đất hẹp miền Trung nhiều nắng gió, dòng mẹ Lại giang như con rồng trườn mình qua bao bãi bồi trước khi hòa vào đại dương mênh mông nơi cửa biển An Dũ…