Gặp thầy trong hồn quê

(VNBĐ – Thơ). 

Gặp lại con trong dáng hình mẹ
Gặp lại quê trong bóng làng thắt thẻo
Giần, sàng, nong, nia, rổ, rá… đồng chiều
Con như người bước hụt…

Thầy vá lại mảnh quê bằng mây đan, tre nứa
Nhắc nhớ cháu con giữ lại hồn làng
Chiếc gàu múc trăng, chiếc nơm đồng cạn
Con rô con mè một thuở sương loang…

Con cứ nghĩ đời người dài hơn ánh trăng
Dòng kênh tạm bốn mùa hiu hắt
Rạ đồng chiêm sẻ nâu mót hạt
Nửa đời ru say…

Giờ bóng tre ngả phía đình cong
Thầy leo lét ngọn đèn, mẹ con lưng còng dấu hỏi
Con mải mê đẵm đồng người dâu bể
Giặt góc hồn mình mót nổi hương quê?

THY NGUYÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Duyên nợ trùng sinh

Lê Văn Hưng lại nhớ Ngọc Bích. Bao nhiêu năm tháng trôi qua nhưng bóng dáng người xưa vẫn da diết không thôi. Ánh mắt tuyệt vọng sầu thảm của nàng phút biệt ly luôn vò xé tâm can…

Thơ dự thi của Thái An Khánh

An Nhơn ẩn vào ta bằng ngôn ngữ của lúa
đôi vai của mẹ gánh trĩu mặt trời
lấm tấm mồ hôi mặn mòi non nước
đất nặng nghĩa tình gieo hạt trái tim ai.