Tiếng trúc chiều

(VNBĐ – Thơ).

Thằng bạn cuối cùng chuẩn bị kết hôn
Thế là ta sắp “độc tôn đồng tử”
Vui đấy chứ, “trên tuyệt vời” đấy chứ
Sao mắt rưng rưng như đứa trẻ buồn?

Trái tim âm thầm vỡ một hồi chuông
Hồi chuông cũng vô thanh như chiều vậy
Vui thật đấy, mừng cho nhau thật đấy
Ôm bạn cười… Sao dạ buốt cô đơn?

Mắt trong veo bỗng xon xót tủi hờn
Như sền sệt biển đang cô thành muối
Cả bọn mươi thằng hoa râm báo tuổi
Mỗi ta còn ngơ ngác thuở đầu xanh.

Lầm lũi trăng đơn soi bước độc hành
Người với bóng đâu kết thành đôi được
Chúc bạn trăm năm vuông tròn lộc phước
Về một ta trống trước lạnh sau đời…

Sống lẻ loi đồng tử chết lên trời
Thà đủ đôi dắt nhau vào địa ngục
Không gió xoáy buốt đau lòng tre trúc
Sao biết mình khao khát nhạc tình xuân?

NGUYỄN NGỌC HƯNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Duyên An

Về ngồi dưới cây một chiều xanh ướt vai
trăm năm chảy trong thớ vỏ
thơm hoa đại trắng
uống dạt dào mạch nước Côn giang. 

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…