Trả nhớ cho anh

(VNBĐ – Thơ). Thu sang rồi em trả nhớ cho anh
Cái nỗi chòng chành giữa mùa bão nổi
Gió xóa dấu chân đã từng chung lối
Cuối vườn khuya cải lặng lẽ đơm hoa

Thu êm trôi nỗi nhớ cũng hiền hòa
Chẳng đủ để trái tim anh trăn trở
Có nhớ em khi biển chiều lộng gió
Tóc rối bời cứ đợi mãi bàn tay

Trả lại cho anh thương nhớ đã bao ngày
Em riêng mang trái tim này thấm mệt
Rồi mai này lỡ có gì nuối tiếc
Em đi tìm
Anh trả nhé
Được không

Anh giữ giùm em một sắc mây hồng
Chiều gặp gỡ loang má em bối rối
Lỡ một mai em bỗng nhiên nông nổi
Anh nhớ nhắc em
Chuyện ngày ấy chúng mình.

NGUYỄN HOÀI THANH VĂN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Lê Văn Hiếu

Ta lăn lóc đứng ngồi
Ta lên rừng xuống bể
Nay ta chín – ta vẫn là hạt gạo
Vẫn đăm đắm cánh đồng chiều
Vẫn thương câu hát gánh qua sông…

Mê Cung

Giây phút Minh nhận ra trái tim của mình cũng là một mê cung là khi cậu nhìn vào mắt người con trai đó. Bộ dạng nó áp sát vào người cậu như muốn tìm kiếm ở đó một sự chở che, nương náu và an ổn…

Những bông hoa hạnh duyên

Ga Diêu Trì giữa ngày cuối hạ. Mặt trời như đậu trong tấm gương. Hơi nóng từ khung đường ray cộng hưởng cùng những ngọn gió Nam hầm hập phả lên bỏng rẫy…