Chiều Vị Xuyên

(VNBĐ – Thơ). Mưa dài hơn cả nỗi đau
Mẹ còn ngồi đó thêm nhàu nhớ thương
Âm âm vọng tưởng chiến trường
Tuổi xanh con mẹ đã vương bước nào.

Khói hương bằn bặt nôn nao
Cứ rào quanh quýt cứ hao ánh nhìn
Tàn tro, xương máu, người tin
Vô danh, cúi lặng, mẹ vin bốn bề…

Mẹ gầy hơn nỗi tái tê
Chiều giăng sương muối ai về nhặt đâu
Mỗi hạt cát một nỗi đau
Vị Xuyên nợ gió, nghìn câu thơ thừa…

Con nợ mẹ lần tiễn đưa
Con nợ Vị Xuyên nhiều mùa xuân gẫy
Con nợ ngàn lau tan chảy
Gập người, cúi đầu, con lạy Vị Xuyên.

Hàng hàng bia mộ nằm thiền
Im im nghẹn tiếng nấc hiền mẹ ơi!
Lưng mẹ cong, thời gian vơi
Lời hương, lời cỏ, cõng lời mẹ ru…

THY NGUYÊN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Nguyễn Tấn On

Nhiều khi núi đứng lặng thinh
Một chiếc lá rớt – giật mình – nhớ quê
Rưng rưng lỗi hẹn cuộc về
Thương từng vạt cỏ, bờ đê sông gầy.

Hồn đá

Đá nối tiếp đá. Đá bạt ngàn đá. Đá tựa vào nhau. Bà Ngàn đi giữa những đồng đội của anh Toàn. Tay bà nắm chặt gói đá anh Toàn gửi về. Lòng bà đau đáu…

Thơ dự thi của Ngô Văn Cư

Có bàn chân trần kể chuyện trăm năm
Ngọn đèn dầu soi vào trầm tích
Gương mặt người hồng lên màu đất
Tạc vào bóng đêm