Con gái về thăm mẹ ngày cuối năm

(VNBĐ – Thơ).  Mỗi lần
“thưa mẹ con đi!”
hình như khóe mắt, có gì cay cay…

Thật hiền, mẹ nắm bàn tay
Một năm có được mấy ngày vui đâu

Ngày xưa
mẹ cũng làm dâu
gia tài của mẹ, hai đầu nhớ thương

Dãi dầu một nắng hai sương
buồn vui bỏ lại bên đường mưa qua

Ngày con đi lấy chồng xa
mẹ thương con gái, lạ nhà, nhớ quê!

Cuối năm
bươn bả chạy về
ngày đi, đầu ngõ Tết quê rộn ràng

Gió chiều buồn đến mênh mang
ven đường hoa đã rực vàng chờ xuân!

VĨNH TUY

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ từ Trại sáng tác VHNT Đà Lạt 2025

Từ ngày 17 đến 26.5, Trung tâm hỗ trợ sáng tác phối hợp với Hội VHNT Bình Định tổ chức Trại sáng tác VHNT tại Nhà sáng tác Đà Lạt với sự tham gia của 15 văn nghệ sĩ…

Hương cau quê nhà

Tôi đứng nơi sân nhà, trước hàng cau cao vút như chạm vào mây trời, bỗng nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ. Những tàu lá lấp lánh dưới nắng chiều, những chùm hoa trắng ngà vừa bung nở…

Món quà năm mới

Sau khi dùng bữa tối một mình tại nhà, Jacques de Randal cho phép người hầu ra ngoài và ngồi xuống bàn để viết vài bức thư. Anh luôn kết thúc mỗi năm như vậy, vừa viết vừa mơ mộng.

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…