Chờ mẹ… ngóng xuân

(VNBĐ – Thơ).  Sáng nay xuân về… mẹ ạ!
Ngoài sân nắng chớm đơm hoa
Xòe tay nâng từng ánh cỏ
Xao động một bàn chân xa…

Tiếng chim vừa chuồi qua mái
Mớm đầy giọt giọt xuân sa
Bài ca chín rồi… mẹ ạ
Ru con nằm giữa tuổi trời…

Cây mận già ôm mây trắng
Áo vờn mấy độ tinh khôi
Bung biêng thả đầy nõn lặng
Rơi rơi… xưa dáng mẹ ngồi

Hương trầm nâng khăn trong gió
Tóc thơm mẹ trải con về
Khánh reo reo mùa mấy nhịp
Mắt nào… qua khói… không trôi…

Sáng nay xuân về… mẹ ạ!
Chợ xa… con ngóng… ngày gần
Trăm năm con làm đứa trẻ
Hiên nhà chờ mẹ… và xuân.

LÊ TỪ HIỂN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Hoa và nàng

Đối lập với sự nóng nảy của sếp tổng, thái độ của nàng vẫn điềm nhiên chẳng chút suy suyển. Nàng nhìn hắn rất lâu, lâu đến độ kẻ vốn đang kích động như con bò tót hiếu chiến…

Đôi mắt Tết

Trẻ nhớ nhà, già nhớ trẻ! Cứ mỗi khi heo may lành lạnh se se len lỏi, lởn vởn về quanh những sáng, những chiều là cái vòng nhớ nhung cồn cào muôn thuở ấy lại hiện lên rõ hơn…

Mơn mởn tháng Giêng

Tháng Giêng về, nhìn đâu cũng thấy mơn mởn những chồi, những nụ, ánh một màu xanh bạt ngàn, đầy sức sống mãnh liệt…

Ký ức màu khói

Những vệt nắng cuối ngày vẫn còn vương vấn trên bờ vai gầy guộc của bà. Xa xa, dãy Trường Sơn chìm dần trong sắc tím mơ màng,…