Hồn thơ

(VNBĐ – Thơ). Đừng hỏi tuổi
Ta không có tuổi
Ta là dòng sông tâm tưởng bốn mùa
Ta là ngọn gió mát lành có khi là cơn bão
Ta là sa mạc cỗi cằn từng phụ bạc cơn mưa!
Đừng hỏi tình yêu
Ta không biết đếm
Yêu đến tận cùng con sóng vỗ mùa không
Có ánh trăng vàng ôm ấp cả mùa đông
Có ngọn tháp cô đơn nơi cuối làng một đời không biết khóc
Đừng hỏi niềm đau
Ta là giọt sương muốn cánh đồng kia hạnh phúc
Ta cũng lại là tia nắng tự mình thiêu đốt giấc mơ xưa
Ta đến ta đi bất chợt mơ hồ
Lấp lánh yêu thương, dại khờ, minh triết…
Cùng những ngôi sao trên bầu trời và những bông hoa dịu dàng tinh khiết
Ta ẩn nấp giữa ngôn từ
Và hiển hiện ở muôn nơi
Thấp thoáng đôi khi thân phận một con người.
11.7.2022

LỆ THU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…

Con thuyền xuôi dòng

Một dòng sông và người con gái đang trôi. Anh cố gắng chạy theo nhưng không được. Anh muốn cô biết có người đang chạy theo mình…