Trên đồng quê xanh

(VNBĐ – Thơ). 

Em thèm khúc hát ru con
khi bây giờ tuổi chỉ còn này thôi
thời xuân em gửi núi đồi
nỗi buồn chất chứa rã rời tứ chi

Chiến tranh tắt lửa xuân thì
có người năm ấy ra đi không về
thẫn thờ trên bến sông quê
nghe quyên khản giọng tái tê cõi lòng

Người ta con cháu bế bồng
còn em thức giấc tay không gối đầu
lá trầu khô héo vì cau
đêm nghe hát “Lý thương nhau”… khóc thầm

Em về đếm những tháng năm
kẽ tay mòn nhẵn chiều thăm thẳm buồn
Tô Thị vẫn có con bồng
còn em góa bụa trên đồng quê xanh.
27.7.2021

HỒNG PHÚC

(Văn nghệ Bình Định số 102 tháng 10.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…

Con thuyền xuôi dòng

Một dòng sông và người con gái đang trôi. Anh cố gắng chạy theo nhưng không được. Anh muốn cô biết có người đang chạy theo mình…