Thơ từ Trại sáng tác VHNT Đà Lạt 2025

(VNBĐ – Thơ). Từ ngày 17 đến 26.5, Trung tâm hỗ trợ sáng tác VHNT (Bộ VH-TT&DL) phối hợp với Hội VHNT Bình Định tổ chức Trại sáng tác VHNT tại Nhà sáng tác Đà Lạt. 15 văn nghệ sĩ là hội viên của Hội VHNT Bình Định tham dự trại này. Kết thúc Trại, có 47 tác phẩm được nộp quyển trong đó có 20 bài thơ, 6 truyện ngắn (có 3 truyện thiếu nhi), 2 tản văn, 4 ca khúc và 10 tác phẩm nhiếp ảnh, 3 công trình nghiên cứu VHDG, 2 bức tranh acrylic…
Văn nghệ Bình Định tuyển chọn đăng một số tác phẩm từ trại này.

Tiếng thông chiều

KHỔNG TRƯỜNG CHIẾN

Chiều rơi nghiêng nghiêng Đà Lạt
tiếng chuông gió nghiêng nghiêng mù sương

Mưa ẩm ương giữa rừng thông ba lá
phù điêu câu chuyện lên thân cây nứt nẻ
bằng thớ gỗ tước theo chiều dài đô thị
bằng dòng nước của người Lạch
bằng vết nhựa tứa ra thơm mùi thơm của đất
của những tia sét mồ côi.

Và…
những tán thông trầm ngâm bên ngôi mộ
nhìn rong rêu trên viên ngói hình vảy cá
tán thông ngơ ngác dưới những thung,
những triền ngập tràn ánh sáng
như thể đang viết lên dòng tin nhắn cuối ngày.

Cho kẻ lạc giữa rừng chiều
bỗng thấy mình hóa thành chiếc lá
lơ lửng trôi trong bản nhạc
sững sờ lần theo dấu tích mùi hương kỳ lạ
trên triền đồi
trong rừng thông lặng lẽ

Chiều buông xuống
thông vẫn chẳng xanh thêm
chỉ sâu hơn một khoảng trống
bầy chim ngủ trên cành
gắp ngọn thông gãy viết thư tình lên áo phố

Rồi…
Có ai nghe thông khóc giữa trời sương?
tiếng thút thít từ mênh mang
để cơn đau hóa thành mây trắng muốt
và chuyện xưa tan giữa rặng thông già…

 

Bảo tàng của những cơn mưa

NHIÊN ĐĂNG

Nơi con ong rừng tìm mùi hoa cà phê hút mật,
là nơi những thân thuộc của người Đà Lạt xưa trú ngụ
trong cơn say chập choạng của đất trời,
dưới cây thông trăm tuổi
người Lạch làm nhà đốt lửa
kể cho nhau nghe về chuyện rừng chuyện suối
chuyện con mang vấp phải chiếc bẫy thợ săn

kêu lạc giọng giữa đêm mưa thao thức…

Tôi đi qua những Homestay, Farm,
săn mây, ngửi sương, uống gió
tiệm cà phê The Lam
nơi trưng bày những tác phẩm điêu khắc
của sinh viên Đại học Kiến trúc
một cái răng khôn,
người con gái cuộn lại trong chiếc kén,
mùi hương hoa loa kèn vàng

đêm Đà Lạt trưng bày những cơn mưa nặng hạt.

Nơi người Lạch làm rẫy, sinh con,
họ cắm chân mình vào đất,
cấy hồn mình thành cây rừng,
thành phố chật chội nhà cửa, người, xe
riêng họ vẫn thong dong giữa đại ngàn thâm u

đôi mắt như mặt trời trong sương sớm…

Tôi trưng bày giấc mơ trong căn phòng đóng kín
buổi chiều mở cửa cho mưa thở vào phòng
bụi tre ngà rụng lá trên ban công

những dòng thư xa xôi theo mây trời bay về đỉnh núi…

 

Vẫn không lạc lối ta về

LÝ THÀNH LONG

Sông vẫn xanh ăm ắp câu hò
Ai qua cầu lắc lư điệu lý
Con trăng cồn cào nỗi nhớ
Ta về hát giữa trời quê

Đêm nay gió vạn chài
Thổi từ lăng Ông ứ… ư… câu hát Bội
Về thôi em
Trống rền trong đêm bổi hổi…

Sáng nay em trong trẻo quá
Như thuở mẹ cha hát Kết giữa đồng xa
Em nghiêng rót điệu Bài chòi xứ nẫu
Giữa phố anh say cứ ngỡ tận quê nhà

Dáng em nhuộm màu Tây Sơn Thượng đạo
Mắt em trong ngần đôi miếng quyền roi
Véo von anh hát:
“Ai về Bình Định mà coi”

Trẻ con đánh vần đồng vọng
Bên trời thắc thỏm bóng quê
Nhịp đời chuyển xoay bất tận
Vẫn không lạc lối ta về…

 

Bắt gặp hồn quê

ĐÀO VIẾT BỬU

Tinh tươm trên những đồi thông
Đâu đây tiếng gáy cu đồng lẻn sang
Lừng khừng chân bước bàng hoàng
Lắng nghe hạt đổ xâu ngang chuỗi ngày.

Ngỡ chừng ký ức quắt quay
Chim gù chùng võng thương vầy giấc em
Cành hanh se sẻ đan chen
Mái tre lớ xớ mắt ghèn thiu thiu.

Má về muộn tắt hết chiều
Gối đêm trắng ngẫm lấy điều “tròn vuông”…
Mốt mai tôi xa bạn nguồn
Gửi cùng nương Liễu chút buồn hồn quê.

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Hương cau quê nhà

Tôi đứng nơi sân nhà, trước hàng cau cao vút như chạm vào mây trời, bỗng nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ. Những tàu lá lấp lánh dưới nắng chiều, những chùm hoa trắng ngà vừa bung nở…

Món quà năm mới

Sau khi dùng bữa tối một mình tại nhà, Jacques de Randal cho phép người hầu ra ngoài và ngồi xuống bàn để viết vài bức thư. Anh luôn kết thúc mỗi năm như vậy, vừa viết vừa mơ mộng.

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…