Thơ dự thi của Nguyễn Thanh Sơn

(Thơ dự thi).

Tiếng dương cầm

Tình yêu
Là chiếc lá trên cành
Vay mượn chiếc lá
Về ủ giấc mộng xanh
Vay mượn bàn tay
Vân vê linh hồn mỏng
Lắng nghe lắng nghe từng giọt âm thanh
Lả lơi chiều ảo vọng
Nắng tắt bên kia triền đồi

Bàn tay thon
Tiếng tơ chùng
Lung linh trên từng phím đàn
Từng giọt rơi
Thánh thót như mưa rơi, lá rơi, ngoài hiên rơi
Nhẹ nhàng rơi trên bờ môi non
Ngủ ngon nhé
Ủ hương đời

Nụ hôn
Rớt xuống hiên ngoài
Rất xanh.

 

Bài ca của biển

Chừng ấy năm qua rồi
Nắng hạ
Mưa đông
Cát vẫn vẹn nguyên màu trong trẻo ấy
Và gió đại dương xanh
Kết tinh nên bao mối tình đầu

Mối tình đầu của tôi
Liếc nhau qua mắt lưới
Quyện chặt đời tôi với dòng nước bạc
Khi gió Nồm lồng lộng thổi
anh ấy ra khơi
tôi ngồi một mình vá lưới
Lặng lẽ, giản đơn thôi
Hạnh phúc chúng tôi cứ thế nhân đôi

Chừng ấy năm qua rồi
Bão đã xa gió lòng tôi thổi mãi
Biển bao dung sao còn lắm gian truân
Hạnh phúc lứa đôi thoắt rời hai ngả
Những bọt trắng bập bềnh trên triền cát
xô xát lòng tôi bao vết đau sâu

Biển dài rộng ngàn lần vẫn thế
Tôi biết tìm hạnh phúc ở nơi đâu?

NGUYỄN THANH SƠN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Màu đen huyền bí

Cậu chủ một lần nữa bước ra ngoài, để lại bức tranh và những cây bút màu ở lại. Bọn bút màu lại nhảy hết ra khỏi hộp, tò mò nhìn ngắm bức tranh…

Tiếng nhạc mưa

Đêm nay mưa chơi nhạc
Gõ nhịp lên mái nhà
Gọi tất cả lá hoa
Cùng reo cười nhảy múa

Ông Thần Nông gặt lúa

Muôn vì sao lấp lánh
Như những hạt thóc vàng
Cánh đồng trời thênh thang
Đang bắt đầu chín rộ

Duyên nợ trùng sinh

Lê Văn Hưng lại nhớ Ngọc Bích. Bao nhiêu năm tháng trôi qua nhưng bóng dáng người xưa vẫn da diết không thôi. Ánh mắt tuyệt vọng sầu thảm của nàng phút biệt ly luôn vò xé tâm can…