Thơ dự thi của Lý Thành Long

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Người con gái dệt chiếu cói

Người con gái
chưa một lần cầu kinh lễ Phật
gian nhà lạnh
một giọt đời

Sợi lam chiều theo về Trường Sơn
nhịp cầu tơ tóc
cho trăm năm người về

Ngày tiễn anh
chị về căng lại đường trân
từng sợi cói đưa qua
nguyện cho lòng khăng khít

Ngày anh về
vòm xương ngực trái
vẫn vẹn nguyên hình bóng chị
chiếc chiếu cói nâng niu
lót vội anh nằm

Người con gái
lưng còng theo bóng chiều
vẫn đường trân sợi cói
dệt những mảnh tình cho khách gần xa

Đêm ấy
dưới ánh trăng tà
một làn tóc sáng hơn trăng
có vòm ngực trái áp vào khung dệt
the thẽ ca rằng:
Đường trân sợi cói dù mòn
Trăm năm em vẫn còn son với người…

 

Mắc nợ hồn quê

Nhớ thương nào từ phía ngọn Nồm khơi
môi má đầu nguồn ngả vào lòng xanh tận bể
duyên xà hai giọt phù sa thắm đỏ
đồng bãi phồn sinh

Thuở cụ Đào cưỡi trâu bên dòng Giang
hồn quê hoài thai trên chòi lá
mẹ gặp cha từ đôi bờ lục bát
con lớn lên trong sênh sứa trống làng

Đêm sông quê rạch ngang trời ru Xốc
vó câu tung bờm uy vũ bóng cha
tiếng ngựa về bờ non dờn dợn
giọt văn ngân
mắt mẹ
khúc ru Muồi.

Giấc tha phương bập bùng trống trận
kỵ tượng trùng trùng lã chã dòng Giang
hồn quê lắng đôi dòng mặn ngọt
chảy giữa lòng
giọng Mẹ
dáng Cha

Nghe mơn man đau đáu
hạt hồng phù năm tháng chắt chiu
hồn quê
một đời nương náu
cả đời
mắc nợ hồn quê…

LÝ THÀNH LONG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nắng xuân nồng ấm

Đó là một buổi chiều, tôi có thư. Chần chừ không nhận vì sợ nhầm. Không nhầm đâu cô, thư gửi từ trại giam đó – chị đưa thư quả quyết…

Những đứa trẻ sinh ra từ khuông nhạc

Mi hướng ánh mắt về phía bầu trời trong veo, xanh như mặt nước biển và bắt đầu cất tiếng hát. Biển rẽ sóng, tạo thành một khuông nhạc với năm dòng kẻ lấp lánh ánh vàng…

Tháng Mười Hai chạm vào miền nhớ

Tháng Mười Hai dịu dàng như một bản nhạc dương cầm, từng phím đàn vang lên trong trẻo giữa tiết trời se lạnh, mang theo hơi thở của những ngày cuối đông…

Phía sau ngón tay trỏ

Năm ấy, chính ngón tay ông Mười đã khai ra nơi trốn của cả làng và có cả cha ông đang trốn. Mấy chục năm ròng, ông Mười sống trong sự trừng phạt từ những cơn tra tấn của lương tâm…