Thơ dự thi của Huỳnh Thị Quỳnh Nga

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Em về từ triều mộng

Em thả vào tôi. Mùa lá chín
Những chiếc mi ngủ muộn. Vàng mơ…

Phía ấy nắng gọi xanh. Từng đóa khói bay!

Ký ức thơm lên vân tay. Em còn nơi đó
Cánh gió phương nào. Xanh lên nhịp thở.

Bình Định xôn xao nghe mưa thôi miên…

Nghe những hạt phù sa trở mình tách vỏ…
Đồng bằng trổ những ngọn sóng linh thiêng

Mưa  đã hát và con thuyền khói lênh đênh

Chở đầy ký ức… Trổ xanh trong mắt tím
hay trôi về từ bến lạ
Em cầm mưa biếc và đi. Ngày gió phiêu bồng

Bên dốc cũ gọi xanh những linh hồn tượng đá

Và em từ triều mộng. Rộn ràng tiếng lạc ngựa xa…
Mưa vắt ngang vai mỏng. Ký ức mang hình hài của sóng.

Chớp mi trầm chạm vào nhau xanh biếc Quy Nhơn!

 

Niệm tưởng xanh

Lặng lẽ đá hát. Ngàn năm linh thiêng
Lặng nghe hồn nước non huyền diệu.
Chập chùng trên tơ chuông

Những dãy núi xanh lam chim hạc bay về…
Bóng người xưa dường như gần lại
Tiếng nhạc ngựa. Dấu hài và áo bay

Trôi trong giấc mơ nguồn cội…
Núi lặng cúi đầu. Nghe nghìn xưa vọng mãi.
Cánh đào bay…Tưởng nhớ bóng tiền nhân!

HUỲNH THỊ QUỲNH NGA

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non