(VNBĐ – Thơ).
(Kính tặng Nội)
Tôi biết ở nơi đó có một ngọn đèn cháy sáng
Sáng mờ mờ, sáng le lói
Tôi sợ sự vụt cháy, rồi vụt tắt
Rồi kéo theo hồn tôi đi theo hẫng hụt
Gieo vào hồn tôi đầy khổ đau.
Tôi biết ở nơi đó có một người đang sống,
Sống già cỗi, sống yếu ớt.
Người không chịu bỏ nơi “chôn rau” của mình
Quê hương sinh ra, và sinh ra với quê hương
Qua người tôi thấy chất keo của đất.
Tôi biết ở nơi đó người rất hiền,
Im lặng và im lặng
Không một lời, không một âm nằng nặng.
Những ngọn roi luôn đập vào tôi
Đêm đêm về, tôi đau nhức.
Đau lan cả ngày,
Ánh sáng đời tôi bị nỗi đau che khuất
Lem luốc mặt trời,
Tôi hóa người lem luốc.
Những tín hiệu, những điềm báo, không lời
Bất chợt nghĩ đến người, tôi bật khóc.
LÊ VĂN HIẾU
(Văn nghệ Bình Định số 104 tháng 12.2021)