Ngọn đèn

(VNBĐ – Thơ).

(Kính tặng Nội)

Tôi biết ở nơi đó có một ngọn đèn cháy sáng
Sáng mờ mờ, sáng le lói
Tôi sợ sự vụt cháy, rồi vụt tắt
Rồi kéo theo hồn tôi đi theo hẫng hụt
Gieo vào hồn tôi đầy khổ đau.

Tôi biết ở nơi đó có một người đang sống,
Sống già cỗi, sống yếu ớt.
Người không chịu bỏ nơi “chôn rau” của mình
Quê hương sinh ra, và sinh ra với quê hương
Qua người tôi thấy chất keo của đất.

Tôi biết ở nơi đó người rất hiền,
Im lặng và im lặng
Không một lời, không một âm nằng nặng.
Những ngọn roi luôn đập vào tôi
Đêm đêm về, tôi đau nhức.

Đau lan cả ngày,
Ánh sáng đời tôi bị nỗi đau che khuất
Lem luốc mặt trời,
Tôi hóa người lem luốc.

Những tín hiệu, những điềm báo, không lời
Bất chợt nghĩ đến người, tôi bật khóc.

LÊ VĂN HIẾU

(Văn nghệ Bình Định số 104 tháng 12.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nơi yên nghỉ cuối cùng

Màn đêm dần buông xuống, hai bên vệ đường không còn một bóng người. Khải cứ đi lang thang trong vô định, tìm kiếm một cái gì đó mà mình đã đánh mất rất lâu…

Giọt lệ nàng An Nhiên

An Nhiên là tiểu thư trong một hào môn dưới triều Chúa Nguyễn Phúc Thuần. Nàng giỏi cầm, kì, thi, họa, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn…

Làng dừa bên bờ sóng

Làng tôi nhìn về hướng biển Đông xanh thẳm. Làng như con thuyền bập bềnh bên triền sóng, là lá chắn cho dãy phố sầm uất của thôn Tân Thành, Tam Quan, Hoài Nhơn xưa…