Ngôi nhà cũ Xuân Diệu ở

(VNBĐ – Thơ). Ngôi nhà cũ Xuân Diệu ở
Vẫn còn cây sấu bên đường
Buổi chiều phố Cột Cờ người xe đông đặc
Cây sấu già buông một vòm xanh
Gió thầm nhắc câu thơ ông viết:
Chót trên cành cao vót
Mấy quả sấu con con
Như mấy chiếc khuy lục
Trên áo trời xanh non…
Cây sấu xanh, mùa đông không chùm quả
Riêng câu thơ mang vị chua giòn
Tôi nghe trong cây rạo rực dòng nhựa chảy
Kìa xa hút trên tầng cao tôi thấy
Chấm sao chiều – trái sấu hoàng hôn…?

Ngôi nhà cũ Xuân Diệu ở
Mọc chen quán xá lề đường
Cây dạ lan hương ngày xưa ai chặt
Mùi hương còn phảng phất tựa tơ vương
Tôi chợt nhớ câu thơ ông viết
Câu thơ tươi xanh lẫn với cây vườn:
Tôi cầm mùi dạ lan hương
Trong tay, đi đến người thương cách trùng
Dạ lan thơm nức lạ lùng
Tưởng như đi mãi chưa cùng mùi hương

Mùi dạ lan hương từ đâu không biết
Từ cánh cổng ngày xưa, từ bóng đêm dày
Từ căn phòng – nơi nhà thơ ngồi viết
Từ mơ hồ trang sách, ngọn đèn lay…?

Cây sấu vẫn xanh, cây dạ hương không còn nữa
Cuộc sống ồn ào cứ thế trôi đi
Nhà thơ mất đã lâu. Nén hương ngày cúng giỗ
Ngôi nhà xưa chợt thoáng bóng ông về
Những câu thơ thay ông sống một đời sống khác
Như quả sấu chưa giòn, mùi dạ lan khuya…

NGUYỄN ĐỨC MẬU

(Văn nghệ Bình Định số 92 tháng 12.2020)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non