Khúc ru

(VNBĐ – Thơ). Lẽ đâu lại khép kín đời
sợ qua bậu cửa vấp lời thị phi
mây trôi sợ gió làm gì
hãy quên cuối đất mà đi cùng trời.

Lỡ say vì chén rượu mời
trách chi cái khắc ôm đời ngủ quên.

Buông dây bong bóng tuổi tên
mà yêu sắc tím lênh đênh lục bình
mà yêu đồi sỏi ruộng sình
gom bao trầy xước dệt tình mêng mông.

Sánh gì đời biển phận sông
cứ bay theo nắng mà lồng lộng mây
so chi phận cỏ đời cây
cứ đơm hoa trái mà bày tiệc vui.

Lạc trôi về phía ngậm ngùi
thuyền buồm đâu chỉ biết xuôi theo dòng.
Đời bao bến đục bến trong
thì năng chưng cất cho lòng thảnh thơi.

Thong dong dưới ánh mặt trời
biết yêu cuộc sống thì đời mãi xuân.

NGUYỄN THƯỜNG KHAM

(Văn nghệ Bình Định Xuân Tân sửu 2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Trắng giấc Diêm Vân

Những cơn mưa trôi dài trong ký ức của Vũ. Cơn mưa xứ biển thoáng chốc ồn ào, thoáng chốc giằng xé, rồi day dứt, gặm nhấm. Muối cứ rỉ ra rồi tan đi, ngấm vào lênh loang nước…

Tường thành mặt trời

Tôi siết tay Xuyến, chạy giữa biển, trong khi nghĩ về căn phòng có mùi nhang khói thấm vào ga giường. Cái sân sáng như sân khấu. Má ở đó, cha ở đó, Lam và mọi người ở đó. Chỉ có tôi là khán giả…

Chiều về trên bến sông quê…

Có những chiều ngồi lặng im cùng sông, chỉ để nhớ về một thời đã qua. Để thấy sông mênh mông mà đời mình thì nhỏ bé. Bến sông tuổi thơ vẫn lặng lẽ bồi đắp phù sa…

Màn chống muỗi

Trước nhà anh có một cái hồ. Rất nhiều muỗi. Đêm tân hôn, anh cùng vợ mắc màn. Họ thả đom đóm vào bên trong. Những đốm sáng xanh mỏng manh bay chập chờn…