Tâm sự Mỵ Nương

(VNBĐ – Thơ). 

Không yêu thương mà sao oán hờn dai dẳng
ngươi giận ai?
Ta với ngươi chưa từng có duyên làm sao có nợ
làm sao trách ta là kẻ phụ tình
Chồng ta và ngươi bình đẳng
chậm chân thì thua
sao ghen tức đến cừu thù
Cha ta đối với ngươi không sòng phẳng
ai bảo ngươi tự cao không nói thẳng
để rồi trút giận khùng điên!

Không yêu thương nhưng đã kết giao thành chồng vợ
chàng thương ai?
Ta với chàng hơn bốn ngàn năm duyên nợ
chàng đã làm gì cho ta để vun đắp chữ tình
với đối phương chàng luôn coi mình là người chiến thắng
rồi tự phụ chủ quan
huênh hoang xẻ núi đắp hồ
tự róc thịt da nuôi ong tay áo
chàng chiến thắng ai qua những mùa lũ – bão
núi lở đồi nghiêng, cuồng nộ cuốn xóm làng!

Có yêu thương không mà xe duyên như gả bán
Người thương ai?
Ta với Người ruột rà máu thịt
sao xem ta không bằng sản vật
sao đẩy ta đến núi thẳm sơn cùng
Người toan tính gì để những kẻ cầu hôn ta thành thù địch
trâu bò húc nhau triền miên
phận dân đen ruồi muỗi đã ngàn đời
đâu cần chiếu chỉ
cái gật đầu của Người đủ núi lở đồi nghiêng!

Nữ nhi ta đâu quyền lựa chọn
vòng kim cô tứ đức tam tòng
mượn danh nghĩa yêu thương các người biến ta thành con rối
để cho lòng ích kỷ ẩn danh
ta thương dân hứng chịu khổ đau với tấm lòng ngay thật
lũ quét bão gầm chỉ biết trách Thuỷ Tinh!
Ta thương ta trước bao điều còn mất
thân thích ruột rà làm hao khuyết niềm tin
đành chưng cất giấc mơ Hồng Lạc
máu bốc hơi
ta khóc bản thân mình!

NGUYỄN THƯỜNG KHAM

(Văn nghệ Bình Định số 103 tháng 11.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Duyên An

Về ngồi dưới cây một chiều xanh ướt vai
trăm năm chảy trong thớ vỏ
thơm hoa đại trắng
uống dạt dào mạch nước Côn giang. 

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…