Muộn màng

(VNBĐ – Thơ).

(Về Ba Má kính yêu)

Ngẩng đầu lạy khoảng trời xanh
Cúi đầu lạy nấm đất thành thiên thu
Tro tiền nhang khói mịt mù
Lặng trong tiếng nấc khóc người trăm năm

Nhớ thương như khói đi vòng
Nỗi đau như đá nặng trong phận này
Mây xa vương ánh mắt đầy
Giật mình mình đã trắng đầu mẹ cho

Xưa qua sông mẹ làm đò
Đời mênh mông có bến bờ của cha
Bây giờ lạy bóng ngày qua
Liêu xiêu vàng mã, nhạt nhòa khói nhang

Lạy trời lạy đất muộn màng
Mình con giữa chốn trần gian… nát lòng!

NGÔ VĂN CƯ

(Văn nghệ Bình Định số 103 tháng 11.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Thơ dự thi của Nguyễn Tấn On

Nhiều khi núi đứng lặng thinh
Một chiếc lá rớt – giật mình – nhớ quê
Rưng rưng lỗi hẹn cuộc về
Thương từng vạt cỏ, bờ đê sông gầy.

Hồn đá

Đá nối tiếp đá. Đá bạt ngàn đá. Đá tựa vào nhau. Bà Ngàn đi giữa những đồng đội của anh Toàn. Tay bà nắm chặt gói đá anh Toàn gửi về. Lòng bà đau đáu…

Thơ dự thi của Ngô Văn Cư

Có bàn chân trần kể chuyện trăm năm
Ngọn đèn dầu soi vào trầm tích
Gương mặt người hồng lên màu đất
Tạc vào bóng đêm