Em

(VNBĐ – Thơ). 

Ta lưu nhau
bằng những mẫu tự ngày
Chỉ có em và anh thẩm được
chỉ có em và anh thấu nhất
Hoa của mùa nắng cũ, thơm như vừa nở xong

Bát cơm anh bưng mỗi buổi chiều về
Tấm áo hàng ngày thơm tho anh mặc
Nụ cười anh tươi trước đồng nghiệp bạn bè
và nhiều người con gái khác
cũng thơm từ nơi em

Sau mỗi hành trình mỏi mệt của anh khi trở về tổ ấm
chỉ cần một lời dạ thưa nhỏ nhẹ
một ánh mắt nhìn, một vòng tay em ôm anh
thế đã là quá đủ

Em thuộc từng vết sẹo trong đời anh, trên cơ thể anh
cả tiếng bước chân anh trong đêm khuya thanh vắng
Anh cúi nhặt từng sợi tóc em vương trên sàn nhà
vì lo toan cho các con mỗi ngày mỗi lớn

Em yêu anh và các con trong dọc ngang chộn rộn
đến quên cả hoa đỗ quyên đã mở nụ ngoài hiên
Mỗi lần anh và các con xa tổ ấm
thương em chật một cô đơn

Anh đã thầm hôn chiếc then cài cửa
nơi tay em đã kéo chốt mở cho anh mỗi lúc đêm về…

ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG

(Văn nghệ Bình Định số 102 tháng 10.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Trắng giấc Diêm Vân

Những cơn mưa trôi dài trong ký ức của Vũ. Cơn mưa xứ biển thoáng chốc ồn ào, thoáng chốc giằng xé, rồi day dứt, gặm nhấm. Muối cứ rỉ ra rồi tan đi, ngấm vào lênh loang nước…

Tường thành mặt trời

Tôi siết tay Xuyến, chạy giữa biển, trong khi nghĩ về căn phòng có mùi nhang khói thấm vào ga giường. Cái sân sáng như sân khấu. Má ở đó, cha ở đó, Lam và mọi người ở đó. Chỉ có tôi là khán giả…

Chiều về trên bến sông quê…

Có những chiều ngồi lặng im cùng sông, chỉ để nhớ về một thời đã qua. Để thấy sông mênh mông mà đời mình thì nhỏ bé. Bến sông tuổi thơ vẫn lặng lẽ bồi đắp phù sa…

Màn chống muỗi

Trước nhà anh có một cái hồ. Rất nhiều muỗi. Đêm tân hôn, anh cùng vợ mắc màn. Họ thả đom đóm vào bên trong. Những đốm sáng xanh mỏng manh bay chập chờn…