Thơ dự thi của Lý Thành Long

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Người con gái dệt chiếu cói

Người con gái
chưa một lần cầu kinh lễ Phật
gian nhà lạnh
một giọt đời

Sợi lam chiều theo về Trường Sơn
nhịp cầu tơ tóc
cho trăm năm người về

Ngày tiễn anh
chị về căng lại đường trân
từng sợi cói đưa qua
nguyện cho lòng khăng khít

Ngày anh về
vòm xương ngực trái
vẫn vẹn nguyên hình bóng chị
chiếc chiếu cói nâng niu
lót vội anh nằm

Người con gái
lưng còng theo bóng chiều
vẫn đường trân sợi cói
dệt những mảnh tình cho khách gần xa

Đêm ấy
dưới ánh trăng tà
một làn tóc sáng hơn trăng
có vòm ngực trái áp vào khung dệt
the thẽ ca rằng:
Đường trân sợi cói dù mòn
Trăm năm em vẫn còn son với người…

 

Mắc nợ hồn quê

Nhớ thương nào từ phía ngọn Nồm khơi
môi má đầu nguồn ngả vào lòng xanh tận bể
duyên xà hai giọt phù sa thắm đỏ
đồng bãi phồn sinh

Thuở cụ Đào cưỡi trâu bên dòng Giang
hồn quê hoài thai trên chòi lá
mẹ gặp cha từ đôi bờ lục bát
con lớn lên trong sênh sứa trống làng

Đêm sông quê rạch ngang trời ru Xốc
vó câu tung bờm uy vũ bóng cha
tiếng ngựa về bờ non dờn dợn
giọt văn ngân
mắt mẹ
khúc ru Muồi.

Giấc tha phương bập bùng trống trận
kỵ tượng trùng trùng lã chã dòng Giang
hồn quê lắng đôi dòng mặn ngọt
chảy giữa lòng
giọng Mẹ
dáng Cha

Nghe mơn man đau đáu
hạt hồng phù năm tháng chắt chiu
hồn quê
một đời nương náu
cả đời
mắc nợ hồn quê…

LÝ THÀNH LONG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Trắng giấc Diêm Vân

Những cơn mưa trôi dài trong ký ức của Vũ. Cơn mưa xứ biển thoáng chốc ồn ào, thoáng chốc giằng xé, rồi day dứt, gặm nhấm. Muối cứ rỉ ra rồi tan đi, ngấm vào lênh loang nước…

Tường thành mặt trời

Tôi siết tay Xuyến, chạy giữa biển, trong khi nghĩ về căn phòng có mùi nhang khói thấm vào ga giường. Cái sân sáng như sân khấu. Má ở đó, cha ở đó, Lam và mọi người ở đó. Chỉ có tôi là khán giả…

Chiều về trên bến sông quê…

Có những chiều ngồi lặng im cùng sông, chỉ để nhớ về một thời đã qua. Để thấy sông mênh mông mà đời mình thì nhỏ bé. Bến sông tuổi thơ vẫn lặng lẽ bồi đắp phù sa…

Màn chống muỗi

Trước nhà anh có một cái hồ. Rất nhiều muỗi. Đêm tân hôn, anh cùng vợ mắc màn. Họ thả đom đóm vào bên trong. Những đốm sáng xanh mỏng manh bay chập chờn…