Thứ tư
, ngày 30/7/2025
0:33:31

Thơ dự thi của Ngô Văn Cư

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Chợ nón Gò Găng

Chỉ là con hẻm nhỏ
Ánh trăng nép vào vành nón mỗi đêm
Có bàn chân trần kể chuyện trăm năm
Ngọn đèn dầu soi vào trầm tích
Gương mặt người hồng lên màu đất
Tạc vào bóng đêm
Để thành chợ nón Gò Găng.

Bàn tay nào chuốt từng cọng nan
Vuốt từng lá nón
Săm soi dáng tròn mặt nguyệt
Chiếc nón nào nghiêng che tà áo dài
Lớp lớp người đi qua
Nón Gò Găng ở lại
Tự ngắm bóng mình.

Thị xã vẫn yên bình suốt những mùa trăng
Ưu tư những ngày mưa gió
Chợ nón Gò Găng như một độc hành
Đêm đêm rộn ràng mua bán
Bình minh là chợ tan
Mà tóc mẹ đen thêm bên trắng ngần màu nón
Nón trắng hơn giữa trời ngăn ngắt xanh
Che ngày em về “Đập đá quê cha
Gò Găng quê mẹ, Phú Đa quê chồng”
Dịu hiền bước chân
Trắng trong màu nón.

Ai về Gò Găng
Thắp ngọn đèn dầu vào hừng đông mỗi sáng
Cầm chiếc nón tròn như vầng trăng vành vạnh
Mỗi ngày thản nhiên xanh.

 

Tháp Chàm

Đốt cháy hết mình trên đồi vắng
Đối mặt với thời gian
Hồn đất hóa thân vào mưa nắng
Tháp làm một cõi đứng hiên ngang.

Viên gạch hồng nâu còn nguyên vẹn
Nhìn viên gạch lở luống ngậm ngùi
Cỏ níu bờ tường thành rèm kín
Vũ nữ yên lòng nghiêng dáng vui.

Tất cả gọt mình cho thêm đẹp
Dựa vào gạch đất những trăm năm
Mỗi ngày nét tháp thêm trầm mặc
Chiến binh thần thánh thêm cô đơn.

Mây ngang cổ tháp còn thay dáng
Gạch đất hồng nâu vẫn giữ màu
Giữa chốn nhân gian lòng bất biến
Dãi dầu sương gió đến muôn sau.

NGÔ VĂN CƯ

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của


0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Êm như nước chảy

Cả trăm năm qua, họ Trương ở Mật Thiện luôn nổi tiếng hơn họ Hồ của Dương Tây. Vì thế, người họ Hồ luôn đố kỵ, cứ được dịp là tìm cách hạ bệ họ Trương…

Hai dòng chảy

Căn gác trọ buổi sáng im lìm như bỏ hoang, các cô gái đã ngủ vùi. Lý tựa cằm lên khung cửa sổ, hướng về dãy núi xa. Nỗi nhớ khẽ khàng, chậm chạp gặm mòn…

Về mái hiên xưa

Trong bàng bạc ký ức nơi xóm làng, luôn có một mái hiên. Đó là nơi những vòm cây che mát bọn nhỏ chơi nhảy dây. Là nơi hàng tre rì rào kêu những trưa hè chờ đám bạn đến lớp…

Bài học của Dế Cơm

Ánh nắng đầu ngày xuyên qua những lá cỏ còn ướt đẫm sương đêm. Những giọt long lanh bắt đầu nhỏ xuống làm lạnh buốt thân thể đầy thương tích của Dế Cơm làm nó choàng tỉnh…