(VNBĐ – Gương mặt Thơ). Nhà thơ Văn Công Hùng nguyên Ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam, nguyên Tổng biên tập Tạp chí Văn nghệ Gia Lai. Quê ông ở Thừa Thiên – Huế, sinh ở Thanh Hóa, ra trường về sống tại Pleiku, Gia Lai. Văn Công Hùng định danh tên tuổi mình với tư cách nhà báo, nhà thơ, nhà nghiên cứu văn hóa dân gian. Lĩnh vực nào ông cũng “cháy hết mình” và trở thành một cái tên khá quen thuộc của bạn đọc cả nước.
Bạn bè thích ông ở sự hoạt khẩu, tính hài hước; bạn đọc quý ông ở những bài báo, những tác phẩm đậm nhân văn, giàu chất liệu sống. Ông viết rất đều tay, cả thơ và báo, đến nay đã xuất bản 16 đầu sách, trong đó có 12 tập thơ, trường ca và 4 tập ký, ghi chép, chân dung văn học.
Thơ Văn Công Hùng thường trải những bâng khuâng, những góc nhìn bàng bạc, cảm xúc miên man, giàu thi ảnh. Đọng lại trong thơ ông là những tình cảm chân thực, đầy trách nhiệm với đời sống.
Nhà thơ MAI THÌN (chọn và giới thiệu)

Ngắm mưa tầng mười sáu
dưới rất xa người vẫn ken dày
con người đu đưa móc mình vào số tầng
tự đẩu đâu đan chéo mắt người
tầng mười sáu tạnh rồi dưới đất bắt đầu mưa
bất ngờ như đã từng quen…
Chân trời mẹ
mẹ mất rồi mới thấy mình già
không còn nơi để dựa
những buổi chiều hoang hoải
ngóng vào đâu vào đâu
mất mẹ rồi mới nhận ra mình ích kỷ
bao nhiêu năm ỷ lại
tấm lưng như dấu hỏi
mẹ chống thời gian để đợi ta về
ta về
dăm câu
có khi còn sẵng
mẹ rộng lượng cười ta nhào đi bù khú
khuya về mẹ lại bôi vôi
mẹ chưa nhờ ta điều gì
kể cả giặt cái khăn
con mắc nợ mẹ không là chủ nợ
chỉ chú mèo già chứng kiến mẹ buồn thôi
những cuộc con đi giữa nóng lạnh cuộc đời
mẹ buôn buốt ruột
con tung tẩy chữ
có chữ nào rơm rớm mẹ đâu?
khi thấy mẹ cô đơn
con cũng vào thì sấp bóng
vô định rợn người cát trắng
mẹ nằm hun hút gió hàng dương
giờ thấm nghĩa mồ côi
con đã non sáu chục
những buổi chiều ân hận
chân trời mướt mải cát bay…
Tiếng tuyết
(Kính tặng chị Trần Tố Nga, người đàn bà Việt Nam đang đơn độc đâm đơn kiện các công ty hóa chất Mỹ tại tòa án Pháp về những di họa của chất độc da cam ở Việt Nam)
chị đơn độc trên con đường rất rộng
những đại dương những núi tuyết
những xa lạ những rủi may
những màu da những mùi mồ hôi khác biệt
chị tự tạo niềm tin cho riêng mình
dấn thân vào nơi chưa định trước
bỏ lại quê hương, nếp nhà, những đứa con và hương lúa
quên cả mình bệnh tật
một mình một chiến tuyến
những đêm rất dài
Paris phồn hoa hình như không dành cho chị
tám mươi tuổi trên đầu và một căn phòng thuê
đợi những phiên tòa
chị như bông hoa găm mình vào tuyết
đến lúc cần mới nở
những lặng thầm nhoi nhói cô đơn
chân lý chưa bao giờ là dễ tìm
thời nào cũng thế
huống gì bây giờ sau lưng chị người ta còn lo kiếm ăn đấu đá
có khi quên rằng trên đời có một thứ gọi đi ô xin…
nhưng không thể khác
thế mới là Trần Tố Nga
tuyết xứ người ủ niềm tin của chị
kim đồng hồ nhích từng giọt thời gian…
Ngày mai con đi lấy chồng
(Cho Mai Hương)
ngoài ba mẹ…
sợi dây lúc nào cũng căng…
và cũng để yêu hơn những gì ta có
là có thêm một phần mình đáng sống…
những ngày mai đáng sống…