Xin gửi về anh một đĩa khoai

(VNBĐ – Thơ). 

(Nhân ngày giỗ nhà thơ Xuân Diệu, 35 năm)

Không biết mùa này đã có khoai Lệ Cần?(*)
Thứ khoai anh từng ăn và thích
Em muốn gửi về anh một đĩa khoai ký ức
Anh nhỏ nhẻ hương hoa nơi xa ấy bần thần

Nhớ một lần anh tìm đến thăm
Gọi em ra ngoài và nói nhỏ:
“Anh thấy em chẳng biết để dành gì cả
Có bao nhiêu tiêu hết liền liền
Như anh đây, anh luôn dành một phần
Phòng khi trái gió trở trời em ạ
Mình giàu có gì đâu, em hãy nhớ
Đời nhắc ta để dành lấy một phần…”

Lúc ấy em cười cười dạ dạ vâng vâng
Lời anh khuyên thật tình nhưng khó thử
Em đâu biết, với anh, thời gian không còn nữa
Lời khuyên này là lời cuối, vậy chăng?

Có những người ta mới gặp một lần
Uống với nhau vài cốc bia, là thân mật
Những năm ấy em giang hồ lặt vặt
Như lục bình trôi xuống lại trôi lên

Có một người anh ở quãng tuổi rất xa
Quãng từng trải quãng nghề còn tít mù hơn nữa
Sao em thấy gần như câu anh nói
Về đĩa khoai Lệ Cần, ăn hết lại đầy thêm

Nhớ ngày em còn nhỏ, anh vào trường học sinh miền Nam
Nói chuyện thơ, bọn em cười khoái chí
Thơ chứ phải chuyện cười đâu, sao vui vậy
Đúng rồi, vui vì câu chuyện của anh
Vì những bài thơ anh đọc thật trong lành
Vì nụ cười anh dễ thương gần gũi
Vì dáng dấp, vì những gì không rõ
Chúng em vui như đón mẹ chợ xa về

Lớn lên em mới biết, anh thương mẹ nhường nào
Chỉ còn mẹ với con, chỉ là con với mẹ
Những nhát chổi ban mai khe khẽ
Mẹ quét lá, vun thành đống, bùi ngùi

“Nhà tôi 24 Cột Cờ”
Anh viết địa chỉ thành câu thơ
Nhắn mọi người lớn nhỏ thân sơ
Cứ vui thì đến

Ngày mình đi Liên Xô
Anh Cảnh(*) và em được anh lì xì hai mươi rúp
Đang lúc thèm bia túi rỗng sáng đầu tiên
Quà anh cho cứ như quà Noel
Chúng em vội mời anh xuống sảnh
Bia Nga mát lạnh
Anh em mình cười như hoa táo ngoài sân

Rồi buổi tối Kiev
Anh và em chờ chuyến tàu điện cuối cùng
Có gì như lạnh lạnh buồn buồn
Len lén thấm nơi ga tàu vắng khách
Em còn trẻ làm sao hiểu được
Bấy giờ anh đang cảm thấy gì
Như một chuyến tàu đi
Về ga nào xa lắc

Ba mươi lăm năm
Bằn bặt.

08.01.2021

THANH THẢO

(*) Thơ Xuân Diệu khi ông thăm Gia Lai:
“Cảm ơn vợ chồng anh giáo Huế
Đãi tôi một bữa Lệ Cần khoai”.
(**) Nhà thơ Phạm Ngọc Cảnh, trong đoàn nhà thơ Việt Nam thăm Liên Xô năm 1985.

(Văn nghệ Bình Định số 95 tháng 3.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Con viết cho cha trong một chiều lặng gió

Cha chẳng bao giờ nói về yêu thương
chỉ lặng lẽ dậy sớm hơn bình minh con biết
trước khi tiếng gà cất giọng
trước khi cánh đồng trổ chín
bàn tay cha đã nắm cả vụ mùa

Tự khúc chiều quê…

Phía đó nắng chiều rơi khắp lối
Bếp nhà ai giăng khói nồng nàn
Trong mơ đắm bước về rất vội
Bầy dế kêu vọng tiếng thì thầm.

Ánh sáng & Hương thơm

Cơn gió lạ ở làng quê những ngày “tập kết” trôi qua rồi. Con tàu đã rẽ sóng mang Phương và bao bạn bè nhỏ tuổi đi về một chân trời xa lạ. Bờ biển Quy Nhơn lặng lại…

Hai hạt đậu trong lòng đất

Tôi không nhận ra ba đã già, cho đến mùa xuân năm rồi trở về từ thành phố, ba đến đón tôi. Và tôi ngồi sau xe, chợt thấy những sợi tóc bạc lòe xòe ẩn hiện sau chiếc mũ sờn…