(VNBĐ – Thơ). Nàng tựa vào vách đá
Dõi nghìn trùng biển xanh
Đứa con còn ẵm ngửa
Phơi sương nắng, mưa dầm…
Nhân gian nhỏ lệ
Khóc tình vọng phu
Ru hời ru hỡi
Người biệt thiên thu…
Trưa nào vọng lời ca dao
Nước mắt trào mặn đá:
“Ngó ra mặt biển ba lần
Thấy anh ở trần trong dạ xót xa…”
Người hóa đá
Đá hóa thành huyền thoại
Chợt lo hão trong thời hiện đại
Người ta bán vé thu tiền
Hể hả đến Vọng phu
Nhưng có ai nhớ được lời ru:
“Sao mà bạc, bạc lắm chàng!”.
17.8.2023
TRẦN HÀ NAM