Viết dưới chân thành Đồ Bàn

(VNBĐ – Thơ). Ngàn năm xưa là thủ phủ Chăm Pa
Hai trăm năm rồi thành Hoàng Đế – Tây Sơn hoang tàn phế tích
Mộ Võ Tánh bạc phếch thời gian
Giếng Ngọc hoa sen có xanh trở lại?
“Khí thác sơn hà” Gia Long thờ người tướng bại
Trung nghĩa này, trung nghĩa nữa vì ai
Hoàng Đế – Đồ Bàn màu cỏ dại phôi phai
Cặp voi coi thành mắt buồn ngàn năm không nói

Cây bồ đề ai trồng, ai trông xanh rời rợi
Cây gửi hồn ra biển gửi gió lên trời
Được mất nhục vinh xin đừng kết tội
Lịch sử réo gào lã chã máu mồ hôi.

NGUYỄN NGỌC SAN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đi nghe gió

Không có gió. Nàng đi tìm cố hương. Không gian trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nàng như bình chân ở nơi chốn tâm hồn mà cũng lung lạc nơi đáy sâu tâm hồn ấy…

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…