Viết dưới chân thành Đồ Bàn

(VNBĐ – Thơ). Ngàn năm xưa là thủ phủ Chăm Pa
Hai trăm năm rồi thành Hoàng Đế – Tây Sơn hoang tàn phế tích
Mộ Võ Tánh bạc phếch thời gian
Giếng Ngọc hoa sen có xanh trở lại?
“Khí thác sơn hà” Gia Long thờ người tướng bại
Trung nghĩa này, trung nghĩa nữa vì ai
Hoàng Đế – Đồ Bàn màu cỏ dại phôi phai
Cặp voi coi thành mắt buồn ngàn năm không nói

Cây bồ đề ai trồng, ai trông xanh rời rợi
Cây gửi hồn ra biển gửi gió lên trời
Được mất nhục vinh xin đừng kết tội
Lịch sử réo gào lã chã máu mồ hôi.

NGUYỄN NGỌC SAN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non