Về Hầm Hô

(VNBĐ – Thơ).

Mai em theo anh về Hầm Hô
Ngược Côn Giang nghiêng chiều Bình Định
Đất vua áo vải cờ đào nông dân thành lính
Mấy trăm năm ngựa hý voi gầm

Hoàng hôn buông mây Linh Đổng thâm trầm
Nắng quái óng vàng đại ngàn mắt biếc
Đá ken đá điệp trùng bãi luyện binh thuở trước
Ba quân oai hùng ngàn thớt ngựa thớt voi

“Chết nào có sợ chết như chơi”…
Tiếng Mai nguyên soái rền vang tiếng thác
Đánh giặc Phú Lang Sa khí thế xưa Sát Thát…
Đêm Hầm Hô trăng trôi chơi vơi

Hối hả thiên hà vần vũ muôn nơi
Huyền ảo thạch bàn bập bùng ánh lửa
Tay trong tay vòng xoang không ngủ
Cỏ sương nồng say vũ khúc nghê thường

Nắng mai hồng ríu rít tiếng chim ngân
Vạn vật sinh sôi tự suối nguồn róc rách
Voi ngựa đá hành quân gương trời bừng thức
Hầm Hô rộn ràng khoe nhan sắc tinh khôi.

BÙI THỊ XUÂN MAI

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…

Quy Nhơn ngày tập kết và ngày trở về

Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non