
Hương cau quê nhà
Tôi đứng nơi sân nhà, trước hàng cau cao vút như chạm vào mây trời, bỗng nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ. Những tàu lá lấp lánh dưới nắng chiều, những chùm hoa trắng ngà vừa bung nở…
Tôi đứng nơi sân nhà, trước hàng cau cao vút như chạm vào mây trời, bỗng nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ. Những tàu lá lấp lánh dưới nắng chiều, những chùm hoa trắng ngà vừa bung nở…
Sau khi dùng bữa tối một mình tại nhà, Jacques de Randal cho phép người hầu ra ngoài và ngồi xuống bàn để viết vài bức thư. Anh luôn kết thúc mỗi năm như vậy, vừa viết vừa mơ mộng.
Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…
Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…
Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…
Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non
Tháng Chạp mỗi năm
Tôi về thăm quê cũ
Tảo mộ họ hàng, chăm mộ cha
Lòng rưng rưng trước cảnh sắc quê nhà
Đất Vijaya,
Người đã đi qua từng phế tích,
nhìn lớp sóng sau xô lớp trước
trên đầm Thị Nại chiều nay muốn nói với em một vài điều
mà lòng tôi sao hoang vắng vô cùng…
Trôi về đây
Những ước vọng chắp vá dọc triền sông bồi lở
Gió hiền hòa nơi đầu ghềnh cuối bãi
Mây che cây rừng trên núi An Lão, Kim Sơn
Mầm cây quê tôi thừa nắng, khát mưa
và bốn mùa bỏng rát
chạm đâu cũng khắc nghiệt
ngồi đâu cũng khô cằn
Nhớ kiếm anh hùng còn vương nợ
Dải cờ đào phất giữa chốn ba quân
Vun trăm hoa lạ hồng trần
Mà quên quả ngọt tựa nơi thân mình.
Tôi thường xuống xe ở cầu Bà Di, nơi rẽ nhánh sông chảy sau nhà
thượng nguồn sông Côn bầy cá bơi về làm ổ rặng cừa mượt tóc
qua khúc quanh này là làng tôi
Cổ tự chạm bóng Côn giang
ngói âm dương ấp lời kinh kệ
sen nâu giấu di nguyện bùn non trên cánh
thăm thẳm ngọn nguồn
Có nhìn về quê hương
Giữa sương mù thành đô có thấy
Hàng bông giấy run rẩy trước gió biển Đề Gi
Hay bọt nước sông Côn đổ thác
Tôi đứng nơi sân nhà, trước hàng cau cao vút như chạm vào mây trời, bỗng nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ. Những tàu lá lấp lánh dưới nắng chiều, những chùm hoa trắng ngà vừa bung nở…
Sau khi dùng bữa tối một mình tại nhà, Jacques de Randal cho phép người hầu ra ngoài và ngồi xuống bàn để viết vài bức thư. Anh luôn kết thúc mỗi năm như vậy, vừa viết vừa mơ mộng.
Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…
Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…
Đã 70 năm từ ngày chúng tôi lên đường “tập kết” và 50 năm ngày trở về giành lại quê hương, biển Quy Nhơn vẫn vậy, hiền hòa, trong trẻo và thân thiện như vòng tay, ôm cả cuộc đời này…
Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non
Tháng Chạp mỗi năm
Tôi về thăm quê cũ
Tảo mộ họ hàng, chăm mộ cha
Lòng rưng rưng trước cảnh sắc quê nhà
Đất Vijaya,
Người đã đi qua từng phế tích,
nhìn lớp sóng sau xô lớp trước
trên đầm Thị Nại chiều nay muốn nói với em một vài điều
mà lòng tôi sao hoang vắng vô cùng…
Trôi về đây
Những ước vọng chắp vá dọc triền sông bồi lở
Gió hiền hòa nơi đầu ghềnh cuối bãi
Mây che cây rừng trên núi An Lão, Kim Sơn
Mầm cây quê tôi thừa nắng, khát mưa
và bốn mùa bỏng rát
chạm đâu cũng khắc nghiệt
ngồi đâu cũng khô cằn
Nhớ kiếm anh hùng còn vương nợ
Dải cờ đào phất giữa chốn ba quân
Vun trăm hoa lạ hồng trần
Mà quên quả ngọt tựa nơi thân mình.
Tôi thường xuống xe ở cầu Bà Di, nơi rẽ nhánh sông chảy sau nhà
thượng nguồn sông Côn bầy cá bơi về làm ổ rặng cừa mượt tóc
qua khúc quanh này là làng tôi
Cổ tự chạm bóng Côn giang
ngói âm dương ấp lời kinh kệ
sen nâu giấu di nguyện bùn non trên cánh
thăm thẳm ngọn nguồn
Có nhìn về quê hương
Giữa sương mù thành đô có thấy
Hàng bông giấy run rẩy trước gió biển Đề Gi
Hay bọt nước sông Côn đổ thác
TẠP CHÍ VĂN NGHỆ BÌNH ĐỊNH ĐIỆN TỬ
CƠ QUAN CHỦ QUẢN: HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT BÌNH ĐỊNH
Tổng biên tập: Trần Quang Khanh
Giấy phép hoạt động tạp chí in và tạp chí điện tử số 17/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 13.01.2023
Tòa soạn: 103 Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn – Bình Định
Điện thoại:02563.822167 – 02563.822187
Email: vannghebinhdinhdientu@gmail.com
Bản quyền thuộc về tạp chí Văn nghệ Bình Định