Văn học

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ

Ngày cha không còn nữa

Con muộn màng cầm lấy đôi bàn tay
khi cha không còn nữa
ánh mắt dịu hiền cha giấu niềm chất chứa
đã không còn
trong cái vuốt mắt chiều nay

Biết ơn

Nghìn năm màu nắng non xanh
bao nhiêu chớp mắt đã thành biển dâu
đời mình cạn, đời mình sâu
biết ơn mây trắng dang đầu hồn nhiên

Giếng làng

Nhà tôi ở cạnh giếng làng
Giếng khơi kể cũng đã ngàn năm non
Thuở em mười sáu trăng tròn
Gánh đầy ắp tiếng cười giòn rất duyên

Người quê ra phố

Mảnh vườn xưa mẹ trồng rau
những khi nhớ lắm rủ nhau cùng về
Quây quần trên chiếu hiên nhà
tay cầm trái ớt hít hà… rưng rưng

Ký ức tháng Mười

Tháng Mười
và những cơn mưa
đồng xa, nghiêng ngả lúa chưa kịp vàng
Bàn chân, mím xuống đường làng
mẹ ta gặt vội, những ràng nước mưa!

Mặc cả

Anh có bán anh không?
Em muốn mua bằng tình yêu và nỗi nhớ
Bằng nghìn lẻ một đêm trăn trở
Bằng giấc mơ đẫm ướt tên người.

Thăm mẹ

Tình Giang nắng
Tình Giang mưa
mẹ trong sương sớm về trưa nghẹn ngào

Tình Giang

Dưới chân dãy núi Tình Giang
làng tôi tựa lưng ngắm nhìn Tháp Bạc
sông Tranh chảy giáp ranh Phước Nghĩa
tây giáp mộ Lê Công Miễn danh nhân

Khúc tráng ca ngược về phía núi

Trôi ngược về phía núi đồi Gia Lai
phía đất đỏ bazan gọi màu xanh cây trái
phía gom nước, phù sa cho đồng bằng trù phú
phía chim yến rộn ràng về làm tổ trên đồi cao

Em, hoa và tôi

Một chiều như vướng bùa mê
Em và hoa bưởi nghiêng về mùa xa
Mộc miên cũng vội bung hoa
Để tôi và cội tre già ngẩn ngơ.

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…

Bóng cha

Trên cánh đồng…
tuổi ấu thơ cha chở tôi đi
bạt ngàn cỏ xanh, bạt ngàn mây trắng
cha bảo sống phải biết nhìn trời đất

Giấc mơ phai

Vẫn còn đó một mái nhà bình dị
từng chiều nghé ọ gọi hoàng hôn
cha úp lại nỗi buồn trên từng viên ngói vỡ
thời gian đã phủ bóng mờ

Ngày cha không còn nữa

Con muộn màng cầm lấy đôi bàn tay
khi cha không còn nữa
ánh mắt dịu hiền cha giấu niềm chất chứa
đã không còn
trong cái vuốt mắt chiều nay

Biết ơn

Nghìn năm màu nắng non xanh
bao nhiêu chớp mắt đã thành biển dâu
đời mình cạn, đời mình sâu
biết ơn mây trắng dang đầu hồn nhiên

Giếng làng

Nhà tôi ở cạnh giếng làng
Giếng khơi kể cũng đã ngàn năm non
Thuở em mười sáu trăng tròn
Gánh đầy ắp tiếng cười giòn rất duyên

Người quê ra phố

Mảnh vườn xưa mẹ trồng rau
những khi nhớ lắm rủ nhau cùng về
Quây quần trên chiếu hiên nhà
tay cầm trái ớt hít hà… rưng rưng

Ký ức tháng Mười

Tháng Mười
và những cơn mưa
đồng xa, nghiêng ngả lúa chưa kịp vàng
Bàn chân, mím xuống đường làng
mẹ ta gặt vội, những ràng nước mưa!

Mặc cả

Anh có bán anh không?
Em muốn mua bằng tình yêu và nỗi nhớ
Bằng nghìn lẻ một đêm trăn trở
Bằng giấc mơ đẫm ướt tên người.

Thăm mẹ

Tình Giang nắng
Tình Giang mưa
mẹ trong sương sớm về trưa nghẹn ngào

Tình Giang

Dưới chân dãy núi Tình Giang
làng tôi tựa lưng ngắm nhìn Tháp Bạc
sông Tranh chảy giáp ranh Phước Nghĩa
tây giáp mộ Lê Công Miễn danh nhân

Khúc tráng ca ngược về phía núi

Trôi ngược về phía núi đồi Gia Lai
phía đất đỏ bazan gọi màu xanh cây trái
phía gom nước, phù sa cho đồng bằng trù phú
phía chim yến rộn ràng về làm tổ trên đồi cao

Em, hoa và tôi

Một chiều như vướng bùa mê
Em và hoa bưởi nghiêng về mùa xa
Mộc miên cũng vội bung hoa
Để tôi và cội tre già ngẩn ngơ.