(VNBĐ – Văn trẻ).
căn phòng mất ngủ nên rỗng tuếch
cơn say chưa chịu ngả nghiêng
ta đã thấy gương mặt và bóng mình lướt qua nhau
…giã biệt
giấu vào đâu những hình xăm nguệch ngoạc
cho môi em bớt hờn
cho ta vẫy vùng cô đơn
sẽ thấy thằng mười ba đang quắn mông nức nở
lươn bây giờ không nổi nữa
mà ước một vệt roi cha quật tơi bời hôm nghịch dại
rồi nên thân
mẹ ta muôn phần
như gánh rơm buồn dầm mưa ngày rét
trên con đường đất
mắt đẫm gió Bấc quảy quang mua bán vội về
chén này
cha cài đam mê trong bất lực
thương bữa cạo nồi quèn quẹt chiều hôm
chén này
chuốc cùng một thây ma lang bạt ven đường
giẫm phải phong ba rồi cũng nhẹ bằng ly cuối
rót tràn bóng tối
lại bừng lên thứ ánh sáng trước mộ bia, không màu
chén này
chén sau
nào, mình ta cùng cạn.
LÊ NHI