(VNBĐ – Văn trẻ).
Đổ xuống buổi chiều là một ngọn núi
Đổ xuống lòng là một bông gạo đỏ
kéo chân anh và em bước qua
Những con đường thoáng chốc thoáng chốc
Đổ xuống
Những ánh trăng đơn côi
Chờ tôi trải mình
Như núi trải bóng vào biển cả
Như cánh đồng trải vào gió chiều
Và thung lũng không người
Những tầng mây vô định
Trôi về những miền gầy guộc
Đợi chờ những sắc hồng
Con đường nào hoa mộng nở
Tít tắp
Tít tắp
Những tự tình
lang thang
Lạc vào những góc mờ
Định mệnh đẹp như một thời thách đố
Làm sao nhìn em mê mải
Như ngày vừa buông tay.
NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG