(VNBĐ – Thơ).
Con sinh ra quê hương ngày lửa khói
mặt trẻ thơ lem luốc nụ cười
hỏi cha đâu mẹ lặng thầm không nói
ngước sao trời giọt nước lén rơi.
Bao khổ đau đè lên đời lam lũ
tiếng giày đinh giẫm đau từng giấc ngủ
tiếng súng thù chấp chới cánh cò ru.
Con nghe kể máu dầm Cây số Bảy
súng thù chờn lửa hận lòng dân.
Con nghe kể trận chống càn Chợ Cát
ta ngoan cường bạt vía giặc Tây.
Và Đồi Mười liệt oanh thời chống Mỹ
biển Lộ Diêu tàu Không Số oai hùng.
Hoài Nhơn ơi thành đồng kháng chiến
gian nguy không lùi khó khăn vẫn tiến
thật tự hào đất mẹ Hoài Nhơn.
Con lớn khôn quê hương ngày đổi mới
đời nở hoa rạng rỡ nụ cười
đến nơi đâu cũng rộn ràng phơi phới
đất quê mình lụa trải gấm phơi.
Nay quê ta đã qua thời lam lũ
mỗi ngày trôi bớt lo đời thiếu đủ
tiếng hát chiều phấp phới cánh cò bay.
Đập ngăn mặn nối Hoài Xuân Hoài Mỹ
nước dập dờn sống lại dòng sông.
Nên thơ quá đập Mỹ Bình Hoài Phú
mộng mơ nhiều sinh thái La Vuông.
Những cung đường nâng quê thành phố thị
nối bờ vui đời phơi phới nhịp cầu.
Hoài Nhơn ơi anh hùng đổi mới
gian nan không sờn vững chân bước tới
con tự hào đất mẹ Hoài Nhơn.
NGUYỄN THƯỜNG KHAM