Trong đêm đen một ngọn đèn sưởi ấm

(VNBĐ – Văn trẻ). 

Giọt mưa rớt xuống đất đai
và rơi vào đôi mắt người mất ngủ
tiếng của chiếc kim đồng hồ trên bức tường câm
cây đứng trong bóng tối
nơi một cơn bão đi qua
ngọn đèn cháy cô đơn trong giấc mơ người chết
mười năm, hai mươi năm hay trăm năm
nước mắt mùa thu là những chiếc lá vội rời cành
khi vẫn còn màu xanh…

Đêm, những cơn gió lạnh thổi
hoa chuối rừng nở đỏ lưng đồi
trong sâu thẳm đại ngàn
vọng tiếng thở than
con người tất cả là con người
hãy sống với thiên nhiên như mây trắng giữa trời xanh
hãy nghĩ rằng thiên nhiên như người mẹ
chúng ta cần những khu rừng già
để được chở che nuôi nấng qua những mùa dông bão.

Đêm, mưa miết trên máng xối
con chim bay lạc vào nhà,
mười năm, hai mươi năm hay trăm năm
em biết không
ngọn đèn cháy cô đơn để thắp sáng đêm đen
và mùa xuân được sinh ra trong lòng mùa đông lạnh giá.

NHIÊN ĐĂNG

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nghe em

Giữa mùa lá
Rồi mọi thứ sẽ quay trở lại 
vì em không cầm gì trên ngón tay thon
Giữ giùm anh mùa lá

Rơi

Nỗi buồn trong túi đã rơi
Con đường tan tầm dựng lên như vách núi
Không thể bước đến
Không thể rời đi…

Mùa đông của tôi

Bay qua chiều vắng
Người là nắng mùa đông
Là góc phố là mái ngói là những chiếc lá biết tạm biệt lá cành cành lá 
Hãy rơi như ta chẳng có gì níu giữ 
Lấp đầy những con phố 

Tìm chiếc smartphone

Ngày ba mươi
Khi chiếc smartphone rơi
Ngôi nhà trống vắng
Những thành viên loay hoay tìm nhau
Chạm vào đâu thấy từng gương mặt
Chạm vào đâu nghe tiếng sum vầy