Trên môi em tối cổ

(VNBĐ – Văn trẻ).  nếu tôi nói chúng ta cùng nguồn sống
sinh ra từ rừng
hôn nhau trên bãi biển
và không có cái chết

tất cả đều tiếp diễn như hơi thở này
ta lặng im bên nhau
và tìm tên gọi để cụ thể hóa cảm giác trong lòng mình

chúng ta sống bằng định nghĩa
bằng giáo lý
bằng tôn thờ
bằng cuồng tín

bỏ hết những thứ con người làm ra
kể cả suy nghĩ này
thì cội rễ của chúng ta là gì

những thứ được đặt tên
là sự bất lực của giống loài

như môi em chẳng hạn
trong những đêm tối cổ
da ta có kịp vàng?

TRẦN ĐỨC TÍN

(Văn nghệ Bình Định số 112 tháng 8.2022)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Nỗi sợ

Trong cơn mê, khung cảnh xung quanh tối sầm, mờ đi, hình ảnh duy nhất tôi thấy đó là ba mẹ tôi, họ đang khóc, khóc rất nhiều…

Tự khúc quê

Lâu lắm rồi mình chẳng về qua
Căn nhà cũ, hàng rào quê hoa nở
Hương khói bếp nồng nàn buổi sớm
Tiếng cơm sôi thơm ngát vụ mùa.

Giữa lòng đêm…

Về giữa mù sương rập rờn lửa lạnh
Lộc cộc bánh xe thổ mộ đêm
Phía ấy mùa cỏ khô, gió như xổ lồng kéo từng bầy về núi
Những ngọn gió đói mưa rạc gầy đêm mất ngủ

Bay trên đồi dương liễu

Một con đường mòn vắt ngang như sợi chỉ
Dáng mẹ trong sương trìu trĩu gánh lá khô
Tôi bay trên những ngọn đồi dương liễu