Tôi đi tìm tôi

(VNBĐ – Văn trẻ).

Không biết từ khi nào
Mỗi lúc buồn tôi thường soi mình trên nấm mồ ảo ảnh
bia mộ còn ghi tên

không tìm được mình
bóng đổ nghiêng trên bức tường loang lổ
treo thõng vạt bông cúc nhỏ
tiễn đưa…

mong manh trắng giống cuộc tình lỡ hẹn
đến tận giờ.
như đôi bồ câu gù nhau trên gối
như màu váy tôi liệm cuộc tình hấp hối
thấp thỏm hóa rong rêu

những đêm mồ côi
tình hóa vết sẹo tãi cánh họa mi dưới ánh trăng
hõm ngực tôi còn nguyên vệt son cũ
Cả chiếc rèm vén dở
những lần cạn yêu

từ khi nào
tôi vịn mình víu những đóa của tháng sinh thần
tháng vụn vỡ

van mình thôi nức nở
đàn bà trong tôi…

LÊ NHI

(Văn nghệ Bình Định số 101 tháng 9.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Sau cơn bão Yagi…

Nơi người đàn ông từng vùi giọt mồ hôi xuống nương rẫy
dựng ngôi nhà mơ ước có đàn con thơ, vợ hiền
chiều chiều đốt lửa bên suối
tiếng cười làm vui cả ngọn đồi

Nhặt Huế

Đêm mang theo mùi hoang từ bến Ngự
Câu hò Huế nghiêng chao sóng nước
Trầm tích nơi dòng Hương giang