(VNBĐ – Văn trẻ).
Không biết từ khi nào
Mỗi lúc buồn tôi thường soi mình trên nấm mồ ảo ảnh
bia mộ còn ghi tên
không tìm được mình
bóng đổ nghiêng trên bức tường loang lổ
treo thõng vạt bông cúc nhỏ
tiễn đưa…
mong manh trắng giống cuộc tình lỡ hẹn
đến tận giờ.
như đôi bồ câu gù nhau trên gối
như màu váy tôi liệm cuộc tình hấp hối
thấp thỏm hóa rong rêu
những đêm mồ côi
tình hóa vết sẹo tãi cánh họa mi dưới ánh trăng
hõm ngực tôi còn nguyên vệt son cũ
Cả chiếc rèm vén dở
những lần cạn yêu
từ khi nào
tôi vịn mình víu những đóa của tháng sinh thần
tháng vụn vỡ
van mình thôi nức nở
đàn bà trong tôi…
LÊ NHI
(Văn nghệ Bình Định số 101 tháng 9.2021)