Tổ quốc

(VNBĐ – Thơ). Tôi nhìn lên bản đồ Tổ quốc
Màu đỏ của đất lẫn vào xanh cây
Tổ quốc tôi thân thiết bàn tay
Khi xòe ra chảy thành những dòng sông
Khi nắm lại thành chiến hào căm giận

Tổ quốc – nơi địa đầu phía Bắc
Trùng điệp quân đi thế núi chập chùng
Mẹ bồng con hóa đá chờ chồng
Câu thơ khắc ngút ngàn Ải Bắc
(Vẫn màu hoa mận trắng đến nao lòng)

Tổ quốc ở Trường Sa
Người lính đứng hóa thành cột mốc
Quả bàng xanh dáng dấp quê nhà
Đảo nổi, đảo chìm khát khao màu đất
(Nhớ làm sao xao xác tiếng gà)

Tổ quốc – Nơi tận cùng Đất Nước
Mũi Cà Mau xòe rộng cánh chim
Câu vọng cổ theo người đi mở đất
Ánh chớp xanh vụt sáng đầu lưỡi mác
(Tiếng ong rù rì mật ngọt rưng rưng)

Tổ quốc!
Mây trắng bay mang sắc nắng Ba Đình
Dòng người sáng nay vào lăng viếng Bác
Trăm giọng nói, miền quê bỗng hóa thành Đất Nước
Trong sắc đỏ sao vàng – Hồn Tổ quốc bay lên.

NGUYỄN NGỌC PHÚ

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…