Tổ quốc

(VNBĐ – Thơ). Tôi nhìn lên bản đồ Tổ quốc
Màu đỏ của đất lẫn vào xanh cây
Tổ quốc tôi thân thiết bàn tay
Khi xòe ra chảy thành những dòng sông
Khi nắm lại thành chiến hào căm giận

Tổ quốc – nơi địa đầu phía Bắc
Trùng điệp quân đi thế núi chập chùng
Mẹ bồng con hóa đá chờ chồng
Câu thơ khắc ngút ngàn Ải Bắc
(Vẫn màu hoa mận trắng đến nao lòng)

Tổ quốc ở Trường Sa
Người lính đứng hóa thành cột mốc
Quả bàng xanh dáng dấp quê nhà
Đảo nổi, đảo chìm khát khao màu đất
(Nhớ làm sao xao xác tiếng gà)

Tổ quốc – Nơi tận cùng Đất Nước
Mũi Cà Mau xòe rộng cánh chim
Câu vọng cổ theo người đi mở đất
Ánh chớp xanh vụt sáng đầu lưỡi mác
(Tiếng ong rù rì mật ngọt rưng rưng)

Tổ quốc!
Mây trắng bay mang sắc nắng Ba Đình
Dòng người sáng nay vào lăng viếng Bác
Trăm giọng nói, miền quê bỗng hóa thành Đất Nước
Trong sắc đỏ sao vàng – Hồn Tổ quốc bay lên.

NGUYỄN NGỌC PHÚ

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…

Con thuyền xuôi dòng

Một dòng sông và người con gái đang trôi. Anh cố gắng chạy theo nhưng không được. Anh muốn cô biết có người đang chạy theo mình…