(VNBĐ – Văn trẻ).
Đêm đêm
Trôi trên những nhành cây gầy
Những ngôi nhà đóng và cửa sổ khép hờ
Ánh trăng soi những tâm hồn lưu lạc
Em là người thổi sáo
Qua những đêm trăng
Liền kề nhau những góc phố không người
Khuya
Cái cây mọc trong tưởng tượng sáng lên
thắp lên một miền mơ
Những ngón tay và đêm
Ngân lên
Đâu đó có người mở cửa
Ánh trăng tràn vào nhà
Và tiếng sáo men theo những bước chân vội vã
Tiếng sáo
Mơ màng
Cài lên dung nhan là trái tim lụa óng
Cài lên môi mắt là những vô hình
Đêm đêm
Những ngôi nhà trở mình
Những hàng cây trở mình
Và tôi trở mình
Vì em
Tiếng sáo lung liêng…
NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG