Thơ dự thi của Sơn Trần

(Thơ dự thi).

Ký ức quê nghèo

Ngày ấy đã xưa, khi dòng sông đi vào lời ru của bà của mẹ

Bên lở bên bồi thương nhau.

Ngày ấy đã xưa, bài đồng dao rồng rắn qua làng mỗi đêm trăng sáng

Muốn hái sao trên trời, viết câu thần chú gửi theo.

Ngày ấy đã xưa, ánh trăng nghiêng vào trang sách

Cầm mơ ước đi qua hết tuổi dại khờ.

Tôi từ giã quê nghèo cái hôm gió quặn mình thành bão
Núi vỡ, sóng cuồng, làng mạc xác xơ…
Mẹ ngược chiều đông bợt vai gầy nhánh mạ

Cơn lũ băng đồng ngày giáp hạt gieo neo.

Tôi là đứa nghĩ tới quê là khóc
Thương nỗi nhọc nhằn in trong mắt của cha
“Ông tha mà bà không tha…”

Cứa lẹm tâm hồn non nớt

Chiều nay mưa bất chợt

Nghiêng vào lòng khiến ký ức lên xanh.

Ngày trở về, cái cò không còn đậu cọc cầu ao
Sung chát đời sung… mọi chuyện đã thành cổ tích
Tôi thấy mình hóa thành trẻ con hồn nhiên, tinh nghịch

Bên cánh võng  trưa hè thao thiết lời ru.

SƠN TRẦN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Người đi nghe gió

Không có gió. Nàng đi tìm cố hương. Không gian trở nên lạnh lẽo vô cùng. Nàng như bình chân ở nơi chốn tâm hồn mà cũng lung lạc nơi đáy sâu tâm hồn ấy…

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…