Thơ dự thi của Nguyễn Thanh Sơn

(Thơ dự thi).

Tiếng dương cầm

Tình yêu
Là chiếc lá trên cành
Vay mượn chiếc lá
Về ủ giấc mộng xanh
Vay mượn bàn tay
Vân vê linh hồn mỏng
Lắng nghe lắng nghe từng giọt âm thanh
Lả lơi chiều ảo vọng
Nắng tắt bên kia triền đồi

Bàn tay thon
Tiếng tơ chùng
Lung linh trên từng phím đàn
Từng giọt rơi
Thánh thót như mưa rơi, lá rơi, ngoài hiên rơi
Nhẹ nhàng rơi trên bờ môi non
Ngủ ngon nhé
Ủ hương đời

Nụ hôn
Rớt xuống hiên ngoài
Rất xanh.

 

Bài ca của biển

Chừng ấy năm qua rồi
Nắng hạ
Mưa đông
Cát vẫn vẹn nguyên màu trong trẻo ấy
Và gió đại dương xanh
Kết tinh nên bao mối tình đầu

Mối tình đầu của tôi
Liếc nhau qua mắt lưới
Quyện chặt đời tôi với dòng nước bạc
Khi gió Nồm lồng lộng thổi
anh ấy ra khơi
tôi ngồi một mình vá lưới
Lặng lẽ, giản đơn thôi
Hạnh phúc chúng tôi cứ thế nhân đôi

Chừng ấy năm qua rồi
Bão đã xa gió lòng tôi thổi mãi
Biển bao dung sao còn lắm gian truân
Hạnh phúc lứa đôi thoắt rời hai ngả
Những bọt trắng bập bềnh trên triền cát
xô xát lòng tôi bao vết đau sâu

Biển dài rộng ngàn lần vẫn thế
Tôi biết tìm hạnh phúc ở nơi đâu?

NGUYỄN THANH SƠN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Góp lửa cùng đồng đội

Trong chiến tranh và cả trong thời bình, những người lính quân khí luôn có mặt ở mọi nơi, mọi lúc, sát cánh cùng các binh chủng khác hoàn thành sứ mệnh lịch sử…

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…