Thơ dự thi của Minh Đan

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Ngày Xuân nghe tiếng trống trận

Ba hồi trống giục vào mê niệm
chuyện xưa, chuyện nay, chuyện ngày mai
bình minh trên đôi cánh hạc

Mỗi bước chân đặt lên mặt đất
phát ra âm thanh quyết đoán
khắc vào tim dáng đi hình lưỡi kiếm

Những nét đẹp đường quyền
múa roi trên phố, trong hẻm nhỏ, nơi cánh đồng, sông, suối, núi sâu
anh hùng hay mỹ nữ
phận trai hay phận gái
cũng vẽ nên chân dung người áo vải

Dưới bầu trời và bềnh bồng mây trắng
từng tấc đất trổ xanh
nhành mai núi nở bừng trên tấm giáp
hừng hực khí thế nghĩa quân Tây Sơn thần tốc.

 

Soi mình trên sông Côn

Chiếc gương thời gian vô tình
bỏ quên khuôn mặt cũ kỹ
soi dung nhan thân thương như xa lạ
may còn dòng sông võ học nhận ra tôi
nhờ bài quyền Bình Định gia

Thước phim chậm trôi theo sóng nước mênh mang
cơn gió vừa quen vừa lạ
miết chặt hơi thở như khói như sương
neo vào bờ bến cũ

Tôi chạm vào ngọn cỏ
gặp lại tuổi thơ trên cánh chuồn chuồn
nhớ buổi trưa hè tung tăng tắm sông mùa cạn
rượt đuổi nhau mặt trời lặn mới về

Tôi gặp lại hoàng hôn sau bụi tre
quả bóng chuyền nhau, nụ cười căng gió
những ngón tay đan vào nhau thơ bé
những đôi mắt long lanh đẹp tựa trăng rằm

Gìn giữ tấm vé khứ hồi
trong miền xa xanh ký ức
dòng sông tái sinh tôi
bằng nụ hôn của nước.

MINH ĐAN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Thơ dự thi của Trương Công Tưởng

Bao giờ em về lại dòng sông
Cánh buồm ngày xưa giờ không còn nữa
Cha nằm lại ngọn đồi bên những thân cây đã ngã
Những vết cắt từng ứa trào nhựa đỏ
Giờ lên những chồi non

Thơ dự thi của Nhiên Đăng

Đất Vijaya,
Người đã đi qua từng phế tích,
nhìn lớp sóng sau xô lớp trước
trên đầm Thị Nại chiều nay muốn nói với em một vài điều
mà lòng tôi sao hoang vắng vô cùng…