Thơ dự thi của Lê Văn Hiếu

(VNBĐ – Thơ dự thi). 

Vỏ ốc

Ta cầm trên tay vỏ ốc
Xin đừng chê vỏ ốc rừng/ ốc núi/ ốc đồng bằng
ốc Bình Định/ ruộng bậc thang quê ta/ hẻo hẻo

ốc có thể sặc sỡ hoặc không sặc sỡ
có thể vứt bỏ hoặc không vứt bỏ

có thể ai đó để mắt
có thể ai đó coi là gai nhọn
có thể coi là rác

ta cầm vỏ ốc/ ta mân mê
ta đã khóc

ai ăn kiểu gì ta không biết
nhưng ta không đổ vỏ…

 

Trông trời mưa như trông em về đổ bóng

Lắm lúc thả con mắt lên đám mây trời
Sờ lên ngực vuốt rịn giọt mồ hôi

Nghe xương khớp chuyển mình
Nghe lá trong vườn buông tóc rũ

Hồn ta như hồn cây
Lòng ta như lòng đất

Đợi một tia chớp
khát trận mưa rào

Như trong mơ ta từng đợi em về
Tìm ta đổ bóng…

LÊ VĂN HIẾU

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Hoa và nàng

Đối lập với sự nóng nảy của sếp tổng, thái độ của nàng vẫn điềm nhiên chẳng chút suy suyển. Nàng nhìn hắn rất lâu, lâu đến độ kẻ vốn đang kích động như con bò tót hiếu chiến…

Đôi mắt Tết

Trẻ nhớ nhà, già nhớ trẻ! Cứ mỗi khi heo may lành lạnh se se len lỏi, lởn vởn về quanh những sáng, những chiều là cái vòng nhớ nhung cồn cào muôn thuở ấy lại hiện lên rõ hơn…

Mơn mởn tháng Giêng

Tháng Giêng về, nhìn đâu cũng thấy mơn mởn những chồi, những nụ, ánh một màu xanh bạt ngàn, đầy sức sống mãnh liệt…