Thơ dự thi của Khổng Trường Chiến

(VNBĐ – Thơ dự thi).

Nếp nhăn của quê hương

Nửa thế kỷ ngồi bên bếp lửa
khói bay lên phác họa hình hài
quê hương như nắm cơm trong tay run rẩy
ôm cả cánh đồng
cả giấc mơ hòa bình thổi từ than ấm
người đàn bà

vo nhúm gạo cuối cùng nhìn về dãy núi xa xăm

Ngày ấy
cô gái tròn mười tám
chưa kịp soi gương đã ngã xuống bên đường
mái tóc xõa
như nhánh cỏ cúi đầu chào đất mẹ
tựa vào chân núi

nhìn những ánh sao rơi xé rách cả bầu trời

Anh thanh niên
vắt trên vai tiếng rú tiếng gào khi trang sách còn dang dở
mở ra thành bản đồ hành quân
thành con đường ra trận
luồn qua những cơn mưa đạn

màu mực học trò loang dưới chiến hào sâu

Dấu chân của họ đi qua
chỉ còn ngọn Nam non thổi về làng cũ
như hạt mưa thấm vào cỏ cháy

lặng thầm in trên thớ gạch thời gian

Khói chiều giữa không trung như dải khăn tang
chít lên từng nếp nhăn
cho những hoa râm hóa thân vào hài tử

cho sóng lúa ngọt bùi ru lấy đất quê hương.

 

Mưa dưới chân Cửa Đông

Dưới chân cửa Đông
mưa phùn rơi nghiêng bạc trắng một góc trời
mềm mại như ngà ngọc
ve vuốt lên những bức tường trầm mặc
những vết rêu phong

Hơi của đất phả lên từng nhịp thở
nồng như hơi rượu còn vương trên môi người đã khuất
gió lùa qua kẽ gạch
thầm thì
như ngủ quên dưới ánh trăng đêm qua còn sót lại
một tiếng sấm
lá bàng lặng lẽ rơi man mác xuống bậc thềm

Ai vừa đánh rơi một câu thơ?
chưa kịp khô đã nhòe theo thời gian phủ bụi
mưa cúi xuống
nhặt từng con chữ
nhặt cả cánh mai lả tả rụng theo chiều

Mưa gõ lên mái ngói
như vó ngựa hồi âm từ chuyện xưa tích cũ
cho lưng áo bộ hành đẫm ướt giữa mùa xuân

Mưa dưới chân cửa Đông
như câu hát xuôi theo bóng mây về phía biển
như câu thơ người xưa thong thả vọng lên nguồn.

KHỔNG TRƯỜNG CHIẾN

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Trắng giấc Diêm Vân

Những cơn mưa trôi dài trong ký ức của Vũ. Cơn mưa xứ biển thoáng chốc ồn ào, thoáng chốc giằng xé, rồi day dứt, gặm nhấm. Muối cứ rỉ ra rồi tan đi, ngấm vào lênh loang nước…

Tường thành mặt trời

Tôi siết tay Xuyến, chạy giữa biển, trong khi nghĩ về căn phòng có mùi nhang khói thấm vào ga giường. Cái sân sáng như sân khấu. Má ở đó, cha ở đó, Lam và mọi người ở đó. Chỉ có tôi là khán giả…

Chiều về trên bến sông quê…

Có những chiều ngồi lặng im cùng sông, chỉ để nhớ về một thời đã qua. Để thấy sông mênh mông mà đời mình thì nhỏ bé. Bến sông tuổi thơ vẫn lặng lẽ bồi đắp phù sa…

Màn chống muỗi

Trước nhà anh có một cái hồ. Rất nhiều muỗi. Đêm tân hôn, anh cùng vợ mắc màn. Họ thả đom đóm vào bên trong. Những đốm sáng xanh mỏng manh bay chập chờn…