(VNBĐ – Thơ dự thi).
Gặp lại mùa xuân
Tôi sẽ bỏ tất cả để theo người! Ôi mặt trời mùa xuân!
Khi tia nắng đầu tiên của người chạm vào đất cát làm bật lên những ánh cầu vồng
Tôi ngỡ thấy người đang ngủ yên trên những vành hoa sứ, trong bài ca không hiểu nổi về thời đại ngây thơ của loài chim hoàng yến
Lại thấy người trong thung lũng – nơi điệp trùng ánh sáng là những vết son hồng hoen sớm mai
Người ở bên cạnh tôi, dưới chân tôi, đùa giỡn mái tóc tôi
Người rọi sáng bầu trời bằng đôi mắt tôi có nhiều miếng vá
Nhưng tôi sợ ánh sáng của người sẽ xóa tan mọi bóng tối trong chiếc gương soi và bắt tôi phải đếm từng sợi tóc bạc của mình
Sợ tìm thấy người, như đứa trẻ trở về và tìm thấy đống đổ nát hoang tàn trên cái mà nó tưởng là ngôi nhà xưa cũ
Vào lúc tôi muốn cuộc đuổi bắt này kéo dài mãi mãi, đóa hoa mai cuối cùng đã rơi xuống
Bất cứ lá cỏ tầm thường nào cũng được gió xuân hồi đáp. Trong khi một mình, tôi trở về phòng và đóng cửa lại
Nhưng biết lấy gì che chắn? Những ngọn gió vẫn thổi tung mọi giấc mơ và lôi những linh hồn lang thang vào cuộc cất cánh định mệnh
Tôi nguyện được tan vào niềm vui của một chiếc lá trên đầu ngón tay người, một nốt màu giữa triệu triệu cầu vồng trong bức tranh dang dở của người
Để rồi khi đôi cánh sáp tan chảy, được thấy người vẫn ở đó, mỉm cười rạng rỡ như không biết rằng mùa xuân đã qua đi.
Có lúc
Có lúc
cuộc sống giản đơn như thể căn phòng một bản sonata một bản concerto nào đó
mà tôi không biết tên. Ngày không trôi qua mà chầm chậm
chầm chậm
bị hút vào cái bóng của chính mình. Ánh nắng
đo không gian bằng những dao động mỏng manh
như cánh một con ruồi
trượt trong sân băng bốn chiều – căn phòng nhỏ
không điểm dừng. Nó đáp
xuống vành tai tôi. Không giật mình – mơ mộng. Không dừng lại – tôi chỉ là ngọn gió
dưới hai chiếc râu đang mân mê vị ngọt của nốt Mi giáng
Tôi sinh ra cùng một lúc
với sự tan biến của thời gian – viên đá
rơi ủm xuống chiếc đáy cocktail và bị thay thế
bởi ba nhịp đồng tâm
viên mãn.
DỤ NGUYÊN