Tháng Hai

(VNBĐ – Thơ). Chúng ta đi qua quá nhiều làng mạc
Những hàng dừa xanh uống nắng tháng Hai
Nhưng sao chốc chốc lại nghe tiếng bò rống
Tiếng cồng chiêng đổ xuống lưng đèo

Nỗi háo hức xen lẫn âu lo
Thế giới bất định hay tồn tại một thế giới khác
Đây ngôi nhà thâm thấp nằm dưới vòm tre
Những chậu hải đường nằm san sát nhau như bạn tình
Những chiếc lá hải đường xanh biêng biếc và dịu dàng
Những cánh hoa hải đường đỏ thẫm đung đưa trong nắng
Tiếng nói chúng ta dồn ứ trong chậu đất
Nỗi đau cất lên thỏ thẻ chẳng nguyên do

Trong tĩnh lặng mỗi ngày hải đường lung linh
Tiếng bò rống đôi khi như thác đôi khi xa thăm thẳm
Tiếng cồng chiêng cũng lặn vào hơi thở ngọn hải đường
Chúng ta biến mất trong ngôi nhà yêu dấu

Những người hàng xóm ghé nhà nhưng chẳng thấy ai
Họ hôn đắm đuối những cánh hoa hải đường rồi từ biệt
Xuống một con dốc họ ngỡ ngàng đàn bò sống lại
Nhưng gió cứ đẩy chúng xuống hồ nước đầy rác
trong khi chúng đang nô đùa.

HUỲNH MINH TÂM

(Văn nghệ Bình Định Xuân Tân Sửu 2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Bài hát của bảy giấc mơ

Bảy đêm rồi, trong giấc mơ tôi không biết hình thể nàng ra sao. Chỉ ánh mắt sâu và buồn như giai điệu của điệp khúc Gloomy Sunday ám ảnh tôi cùng với khuôn mặt màu xanh pha sắc tím…

Chái bếp vương mùi khói

Chái bếp nhỏ thôi, vách tường gạch cũ kĩ, lấm lem tro bụi, vậy mà ấm lạ. Đều đặn mỗi ngày, gà vừa cất tiếng gáy, má đã dậy nhóm lửa, ngọn lửa con nhảy tí tách, mùi khói quyện hơi sương cay sè mắt…

Thương những ngọn đồi

Cô quên hết mọi thứ trên đời bây giờ, ngoại trừ điều dường như là tuyệt đối cần thiết: đưa người phụ nữ đó trở lại những ngọn đồi khi bà còn có thể nhìn thấy chúng…

Người đàn bà dưới giếng

Duy tìm kiếm vợ thêm một thời gian nữa rồi đành bỏ cuộc. Mọi người xung quanh chẳng ai nhắc đến vợ Duy, họ dường như đã quên mất chuyện nàng từng tồn tại…