Tha hương quê nhà

(VNBĐ – Thơ). 

(Tặng Đặng Thiên Sơn)

Bầu vú mẹ…
Rưng rưng từng giọt ca dao.
Cánh đồng ơi
Sông ơi, dòng suối mồ côi
Thả đời mải miết trôi mùa trăng góa xa làng.

Con bò nhai thân phận di cư thèm ngày mưa
trầm ngâm bờ cỏ…
Mấy tiếng kêu chiều
Níu rơm rạ lang thang.
Cánh diều bay hoang
Bỏ mặc những giấc mơ đen đúa tật nguyền.
Hạc nhớ xứ…
Buồn… Không về nữa
Sợi khói đốt đồng, sợi khói cháy thuê…

Đêm chảy ngược lên trời
Tương tư hạt nắng.

Nhiều năm
Thèm ngày về leo dốc thiền xưa
Thèm một chút chuyện làng lẩn khuất màu sương khói
rêu phong cổ tự…

Chiều dắt ta về với ngàn xưa
Nghe giọt mưa trầm tích thì thầm…
Quê nhà… Đỏ mắt tha hương
Khói lam chiều
Mẹ giấu phía hoàng hôn…

LÊ ÂN

(Văn nghệ Bình Định số 101 tháng 9.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Về yên bình dưới bóng cây

Có lẽ, chỉ khi làm bạn với cây, chứng kiến vòng luân hồi của cây, từ những ngọt ngào mà cây mang lại cho đến những mất mát mà cây nhắc nhở thì con người cũng được trải nghiệm…

Bữa tiệc ly

Tôi sẽ không kể cho ai về kết quả chẩn đoán. Tôi sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục đeo chiếc mặt nạ mà tôi đã đeo suốt nhiều năm nay, ngay cả khi cơ thể bên trong tôi sẽ thối rữa…

Về nhà sớm mai

Chị ngẩng mặt lên. Lần đầu chị dùng mắt để đối diện với bà Bá. Chị nói câu từ chối bằng mắt, và cũng dùng mắt để van lơn. Đôi mắt của chị đục và mờ dần như chực chờ…

Con thuyền xuôi dòng

Một dòng sông và người con gái đang trôi. Anh cố gắng chạy theo nhưng không được. Anh muốn cô biết có người đang chạy theo mình…