Tha hương quê nhà

(VNBĐ – Thơ). 

(Tặng Đặng Thiên Sơn)

Bầu vú mẹ…
Rưng rưng từng giọt ca dao.
Cánh đồng ơi
Sông ơi, dòng suối mồ côi
Thả đời mải miết trôi mùa trăng góa xa làng.

Con bò nhai thân phận di cư thèm ngày mưa
trầm ngâm bờ cỏ…
Mấy tiếng kêu chiều
Níu rơm rạ lang thang.
Cánh diều bay hoang
Bỏ mặc những giấc mơ đen đúa tật nguyền.
Hạc nhớ xứ…
Buồn… Không về nữa
Sợi khói đốt đồng, sợi khói cháy thuê…

Đêm chảy ngược lên trời
Tương tư hạt nắng.

Nhiều năm
Thèm ngày về leo dốc thiền xưa
Thèm một chút chuyện làng lẩn khuất màu sương khói
rêu phong cổ tự…

Chiều dắt ta về với ngàn xưa
Nghe giọt mưa trầm tích thì thầm…
Quê nhà… Đỏ mắt tha hương
Khói lam chiều
Mẹ giấu phía hoàng hôn…

LÊ ÂN

(Văn nghệ Bình Định số 101 tháng 9.2021)

Từ khóa liên quan:

Chia sẻ

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của

0 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Hương cau quê nhà

Tôi đứng nơi sân nhà, trước hàng cau cao vút như chạm vào mây trời, bỗng nhiên thấy lòng mình xao xuyến lạ. Những tàu lá lấp lánh dưới nắng chiều, những chùm hoa trắng ngà vừa bung nở…

Món quà năm mới

Sau khi dùng bữa tối một mình tại nhà, Jacques de Randal cho phép người hầu ra ngoài và ngồi xuống bàn để viết vài bức thư. Anh luôn kết thúc mỗi năm như vậy, vừa viết vừa mơ mộng.

Tháp cổ đổ bóng

Người canh tháp mơ ngủ, ú ớ gọi tên ai đó. Ông Tám thở dài. Đang thanh niên khỏe mạnh, tương lai rạng ngời, sau một đêm bỗng thành ngớ ngẩn. Người làng đồn nó bị đức vua và hoàng hậu quở trách…

Nhà thơ Đoàn Văn Mật

Nhà thơ Đoàn Văn Mật sinh năm 1980, quê ở Nam Định. Anh đã xuất bản 04 tập thơ: Giữa hai chiều thời gian; Bóng người trước mặt; Sóng trầm biển dựng và Ngoài mây trời đầy trống vắng…